CÓ NHỮNG BÀN TAY KHÔNG CHẠM ĐƯỢC DẪU GẦN - Trang 110

Rồi cuộc đời sẽ mơ những giấc ngoan

những lối đi hoang sẽ thành đồng hoa dại

em đi tìm em và cuộc đời mình mãi

gót chân giẫm gai đã chai sạn cũng nhiều

Em bỏ rơi anh để tự cưới mình

để hiểu tình yêu không còn là tất cả!

Sau một giấc thanh xuân

Em giật mình sau một giấc ngủ quên
ngỡ mình là con chiền chiện nhỏ
nhận ra mùa xuân đâu còn về đây nữa
em tự thương em trong khoảnh khắc xa mùa
Con chiền chiện nhỏ thẫn thờ bay qua
em mơ thấy mình đã đi tìm anh mãi
loanh quanh, loanh quanh trong đền đài hoang dại
đến muôn đời rồi chỉ thấy dấu em
Anh ơi,
những câu chuyện cổ tích ru đêm
phải chăng cuối cùng chỉ là câu chuyện phiếm
đễ dỗ trẻ con dễ tin vào màu nhiệm
em thì lớn rồi, tin nữa có được không?

Hình như bây giờ trời cũng sắp lập đông
thanh xuân cũng sắp bế bồng nhau đi mất
em mơ hồ tin trăm năm là có thật
cổ tích cho nhau không phải chuyện bông đùa

Nhưng anh ơi,

hình như em sai rồi

chẳng có điều gì trên đời là mãi mãi

sao đến rồi đi mà không là ở lại

tuổi trẻ chúng ta sao không thể hai lần?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.