CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 1023

Mạc Nhiên bỗng nghe thấy giọng nói khản đặc của Sở Bắc Tiệp:

“Sính Đình đã trải qua bao nhiêu nguy nan như thế, có thể sống đến hôm
nay đã chẳng phải chuyện dễ dàng, đâu còn giữ được hài nhi trong bụng…
Bản vương…” Nắm tay chàng chặt rồi lại lỏng, “Bản vương không nhẫn
tâm hỏi nàng…”.

Hài nhi mệnh khổ, chắc không còn nữa.

Sau khi gặp Sính Đình, Sở Bắc Tiệp đã phải bôn ba khắp nơi vì tứ

quốc loạn lạc, từ rừng rậm Bách Lý đến cổ thành Giang Linh, từ Bắc Mạc
đến Đông Lâm, nên không còn thời gian nói chuyện cũ với Sính Đình.

Chút thời gian ít ỏi của họ không đủ để nói những lời ngọt ngào và cả

lời cảm tạ ông Trời. Hơn nữa, Sở Bắc Tiệp đường đường là Trấn Bắc
vương, đứng trước thiên quân vạn mã của quân địch mặt vẫn không biến
sắc, nhưng mỗi lần nghĩ đến hài nhi, lại không có đủ dũng khí.

Chàng không thể tưởng tượng Sính Đình bị binh sĩ Vân Thường truy

đuổi, gặp bao hoạn nạn, đã phải tuyệt vọng khi mất đi cốt nhục trong hoàn
cảnh thế nào.

Việc đau đớn này, chắc đã trở thành vết thương luôn nhỏ máu trong

tim Sính Đình, nên từ ngày gặp lại đến giờ, Sính Đình vẫn chẳng hề nhắc
đến hài nhi.

Sở Bắc Tiệp đứng yên ngoài rèm trướng, những suy nghĩ trĩu nặng

trong lòng khiến bước chân chàng cũng trở nên nặng trĩu.

Câu hỏi của Mạc Nhiên chính là một cái kim trong lòng Sở Bắc Tiệp.

Chàng muốn nhổ nó ra, nhưng nếu chàng hỏi đến vấn đề này, liệu có làm
tổn thương đến Sính Đình?

Khó khăn lắm nàng mới trở về bên cạnh, Sở Bắc Tiệp nguyện từ bỏ cả

tính mạng của mình, cũng không muốn Sính Đình phải đau khổ, dù chỉ là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.