CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 1049

bản đồ thành Thả Nhu, còn rắp tâm cố ý thử người ta. Nếu lúc nãy không
nghĩ ra kế sách, chẳng phải Vương gia làm Sính Đình hổ thẹn sao?”.

Sở Bắc Tiệp hạ giọng: “Không phải là khổ nhục kế. Nàng ở ngay

trước mắt ta, mà mười ngày không được chạm vào tay nàng, như thế còn
khó chịu hơn nhận mười kiếm. Không gì sánh bằng nỗi khổ nhớ nhung.
Bản vương bỏ cái khó chọn cái dễ cũng là lẽ thường”. Khuôn mặt anh tuấn
hoàn toàn nghiêm túc.

Sính Đình nghe mà không nói được câu nào, bèn cúi xuống, hồi lâu

giọng nói mới như gió thoảng qua tai: “Dù có bỏ qua cái hẹn mười ngày đó,
Vương gia cũng không thể lúc nào cũng nắm tay Sính Đình như thế”. Nghĩ
lại, vẻ mặt Sính Đình vô cùng ấm ức: “Vương gia ép người quá đáng, bắt
Sính Đình bỏ điều khoản đã định, không được, thù này Sính Đình nhất định
phải báo”. Sóng mắt nàng mênh mang, vừa ngọt ngào, vừa ai oán.

Nhìn dáng vẻ hoạt bát, dịu dàng của nàng, Sở Bắc Tiệp cười nói: “Nói

cho bản vương biết nàng định đi đâu?”.

Nghe hỏi đến, sắc mặt Sính Đình trở nên u ám, khẽ đáp: “Sính Đình

phải tự đi gặp Hoắc thần y. Túy Cúc…”. Sính Đình buồn bã thở dài, tròng
mắt đỏ hoe.

Sở Bắc Tiệp cũng cảm thấy lòng mình thắt lại.

Sau khi hai người gặp lại nhau, Sính Đình tránh không nhắc đến

những gì nàng đã trải qua, dù thỉnh thoảng có nhắc đến, cũng chỉ là thoáng
qua.

Sở Bắc Tiệp hiểu rõ rằng, những trắc trở Sính Đình đã trải qua đã tạo

thành vết thương đến giờ vẫn chưa kín miệng trong lòng nàng. Cái chết của
Túy Cúc càng khiến Sính Đình đau khổ thêm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.