CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 1050

Sơn mạch Tùng Sâm quanh năm tuyết phủ đó rốt cuộc đã che giấu câu

chuyện bi thảm đến mức nào?

Hài tử của họ cũng bị chôn vùi nơi mênh mang tuyết trắng ấy sao?

Đến tận lúc này, Sở Bắc Tiệp vẫn không dám hỏi Sính Đình việc hài

tử đáng thương của họ đã mất như thế nào. Đối với Sính Đình, đó nhất định
là nỗi đau khó có thể chịu đựng nổi.

“Ta đi cùng nàng”, Sở Bắc Tiệp nắm chặt bàn tay Sính Đình.

Sính Đình chậm rãi lắc đầu: “Vương gia thứ lỗi, Sính Đình muốn tự

mình đối diện với sư phụ của Túy Cúc”.

“Sính Đình…”

“Nếu sau này Sính Đình cần đến…”, Sính Đình ngẩng đầu, hai hàng

mi dày run rẩy nhìn Sở Bắc Tiệp, “Liệu Vương gia có chắc sẽ ở cạnh Sính
Đình?”.

Trái tim chìm đắm trong ánh mắt đáng thương của Sính Đình, Sở Bắc

Tiệp hứa ngay lập tức: “Chắc chắn”.

Nghe thấy thế, Sính Đình cười tươi tắn, khẽ rút bàn tay ra khỏi lòng

bàn tay Sở Bắc Tiệp, quay người bước đi.

Sở Bắc Tiệp đứng nhìn theo Sính Đình ra khỏi cửa trướng, bỗng thấy

buồn như vừa đánh mất điều gì. Một lúc sau, cảm giác có người đang nhìn
mình, Sở Bắc Tiệp mới khôi phục sự nhạy bén, quay đầu cười sảng khoái,
dang tay, lên tiếng: “Vương tẩu muốn cười thì cứ cười đi. Người ta nói
rằng, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Sở Bắc Tiệp gặp được Bạch Sính
Đình cũng coi như hoàn toàn không có cách nào”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.