CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 1063

Vương hậu và cả đám đại thần mặt mày trắng bệch như những người

mất hồn, quỳ sau lưng Hà Túc.

Đại quân Vân Thường ngay ngắn chỉnh tề, im lặng như tờ, đao gươm

sáng lóa.

Hà Hiệp thần trí tỉnh táo, ý chí hăng hái, một tay cầm cương, ánh mắt

lơ đãng nhìn về phía ngọc tỷ, nhếch môi nói một câu: “Nhận lấy”.

Tên cận vệ tâm phúc bên cạnh đáp “vâng” một tiếng rồi xuống ngựa đi

tới.

Hà Túc bỗng thấy tay nhẹ bẫng, ngọc tỷ đã chuyển sang tay kẻ khác.

Cảm nhận sâu sắc rằng Quy Lạc đã thực sự thuộc về người khác, tay chân
Hà Túc bất chợt mềm nhũn, gần như sắp đổ ra đất.

Đất đai không còn, quốc gia không còn, Hà Túc còn mặt mũi nào để

gặp lại tổ tiên?

Nhưng thời khắc này, dù trong lòng có đau đớn đến mức nào, Hà Túc

cũng không thể bỏ mặc đại cục. Nghĩ đến sinh tử của quần thần sau lưng
đang phụ thuộc vào một suy nghĩ lúc này của Hà Hiệp, Hà Túc nén cơn
đau, cúi đầu nói: “Kính mời Phò mã Vân Thường dẫn quân vào thành, các
điện trong vương cung đã được dọn dẹp, mời Phò mã Vân Thường sử
dụng”.

Cảm giác lạ lùng chạy dọc sống lưng, biết Hà Hiệp đang ngồi trên

tuấn mã cúi xuống nhìn mình, nhưng hồi lâu, Hà Túc mới nghe trên đỉnh
đầu vẳng lên giọng nói quen thuộc: “Năm xưa chúng ta cùng nhau đọc
sách, từng nghe tiên sinh dạy rằng, quân vương mất nước nếu muốn thể
hiện thành ý, thường cam chịu làm nô dịch cho kẻ thắng, chịu mọi sai
khiến. Không biết Đại vương có thật là có thành ý với Hà Hiệp?”.

Quần thần Quy Lạc bất an, sắc mặt Hà Túc cũng đổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.