CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 1064

Nghĩ đến mối thù hận xưa, xem ra hôm nay Hà Hiệp không chỉ muốn

lấy tính mạng của Hà Túc, mà còn muốn lăng nhục một quân vương đủ bề
trước mặt quần thần.

Nghĩ mình như cá nằm trên thớt. Bản thân chết thì không đáng tiếc,

nhưng…

Hà Túc nắm chặt hai bàn tay, giấu trong áo, cúi đầu cắn răng nói: “Xin

cho Hà Túc dắt ngựa đưa Phò mã vào thành để tỏ rõ thành ý”.

“Đại vương…”, Vương hậu khẽ gọi phía sau, giọng nấc nghẹn.

Tất cả các lão thần cũng lặng lẽ trào nước mắt.

“Đừng nhiều lời.” Hà Túc cương quyết ngắt lời Vương hậu, cam chịu

sự sỉ nhục của Hà Hiệp, đứng lên, khó khăn cất bước như đang giẫm trên
gai nhọn, từ từ đến dưới chân ngựa của Hà Hiệp, đưa tay định cầm dây
cương ngựa.

Hà Túc chưa kịp chạm vào dây cương, bàn tay đã bị thứ gì đó ngăn

lại, thì ra là roi ngựa.

Hà Túc ngẩng đầu không hiểu, cứ ngỡ Hà Hiệp lại làm khó mình.

Hà Hiệp lạnh lùng: “Tuy ta hận ngươi, nhưng cũng không đến mức

này”. Hà Hiệp vung roi, cao giọng: “Vào thành! Không đến vương cung, ta
muốn tới vương phủ Kính An”.

“Vào thành!”

“Vào thành!”

“Vào thành…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.