CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 1090

Nhỏ đến nỗi khiến người ta xót xa.

Nhưng, chính sinh mệnh nhỏ bé ấy, chính tiếng “phụ thân” ngọng

nghịu ấy đã khiến Sở Bắc Tiệp cảm thấy tràn đầy lòng tin hơn bất cứ thứ vũ
khí sắc bén nào, hay bất cứ đội binh mã dũng mãnh nào. Sống mũi cay cay,
cảm giác ôm nhi tử trong lòng khiến niềm vui của người làm cha bao trùm
khắp đất trời, bỗng chốc ý chí bùng phát, Sở Bắc Tiệp cất tiếng cười sảng
khoái.

Thiên hạ còn có ai may mắn hơn chàng?

Giang sơn vạn dặm cũng không bằng tiếng gọi non nớt này, không

bằng nụ cười của Sính Đình.

Sở Bắc Tiệp cười vang một hồi, vui mừng đến rơi nước mắt, nhưng

cuối cùng vẫn nén lại, hạ giọng than với Sính Đình: “Đòn báo thù này của
Vương phi thật quá dữ dằn”, giọng nói hoàn toàn bất lực.

Bao nhiêu uất ức khi trước đến lúc này đã hoàn toàn tan biến, nhìn Sở

Bắc Tiệp xúc động như vậy, Sính Đình cũng thấy hổ thẹn trong lòng, bèn
cúi đầu, giọng nhỏ hơn tiếng muỗi: “Vương gia không hỏi, bảo Sính Đình
làm sao mở lời? Việc này đúng là Sính Đình đã quá tùy tiện, Vương gia
đừng giận, chàng hãy tùy ý trách phạt Sính Đình, được không?”.

Ánh mắt sáng ngời xuất thần của Sở Bắc Tiệp nhìn nàng chằm chằm

như muốn ôm trọn ái thê, mãi mãi lưu giữ hình dáng này nơi đáy mắt.

Tức giận ư?

Cảm giác này đã từng xuất hiện.

Cơn gió thổi qua doanh trại đưa Sở Bắc Tiệp quay lại con đường ruột

dê. Ngày hôm đó, bao nhiêu thiện xạ mai phục trên vách đá, mũi tên đặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.