CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 1089

Vù! Vù vù…

Dù đứng cách trướng một đoạn, vẫn nghe rõ tiếng đao xé gió bên

trong.

Hình như Trấn Bắc vương đang điên cuồng khua kiếm trong trướng.

Màn trướng dày nặng đang run lẩy bẩy, nó có thể rách tan bất cứ lúc

nào.

Một lúc sau, tiếng kiếm xé gió bỗng im bặt, cả trướng quân cũng im

lìm theo.

Màn trướng bất chợt bị kéo mạnh, đám đông đang chờ đợi cũng phải

giật mình trước uy thế ấy.

Sở Bắc Tiệp đầm đìa mồ hôi, từ trong bước ra, một tay đặt trên Thần

uy bảo kiếm, ánh mắt sáng ngời có thần, hoàn toàn khôi phục lại vẻ thản
nhiên, trấn tĩnh thường ngày của Trấn Bắc vương, nhưng đôi mắt đỏ hoe đã
nói rõ tất cả.

Chàng bước đến trước mặt Sính Đình, nhìn Trường Tiếu chằm chằm,

rồi bế lấy nó, nói một câu: “Hài nhi ngoan, gọi phụ thân”.

Trường Tiếu tính khí quật cường, bình thường vẫn không chịu nghe

lời, nhưng cũng có thể vì máu mủ ruột rà, lần này lại ngoan ngoãn một cách
bất ngờ, ngọng nghịu kêu lên một tiếng: “Phụ thân”, rồi cúi xuống kéo áo
bào của Sở Bắc Tiệp.

Sở Bắc Tiệp nghe thấy tiếng “phụ thân” của Trường Tiếu, lòng vô

cùng khoan khoái, nhưng cổ họng nghẹn lại, hai tay ôm Trường Tiếu càng
chặt. Trường Tiếu nhỏ bé nhẹ bẫng trong cánh tay phụ thân, bàn tay ấy vốn
quen cầm kiếm, chỉ cần hơi dùng sức cũng sợ sẽ làm đau sinh linh bé nhỏ
này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.