CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 1095

Đỗ Kinh cười khổ, xoa hai tay vào nhau: “Biết là đại nhân không chịu

nên tiểu nhân vốn không dám nói. Nhưng mà đại nhân, hai vị đai nhân Bồ
Quang, Bồ Thịnh cứ ở đây cũng không phải cách hay. Chẳng may chọc
giận họ, họ về thành đô đặt điều với Phò mã, đại nhân sẽ gặp nguy hiểm
đấy. Họ cũng rất có giao tình với Phi Chiếu Hành tướng quân bên cạnh Phò
mã”.

Phiên Lộc chán ngán như ăn phải miếng thịt mỡ, cau mày nói: “Bảo

vật gia truyền quý giá như thế, ai chịu đưa ra dễ dàng? E là, muốn mua
cũng chẳng được”.

Đỗ Kinh mặt ủ mày chau: “Chúng ta không cố tình làm điều ác, mà

thực sự chỉ muốn bảo vệ mình. Đại nhân là quan thủ thành, nắm giữ trong
tay tính mạng trăm dân trong thành, muốn đánh tiếng mượn đồ, chẳng phải
cũng chỉ là chuyện nhỏ sao? Tiểu nhân thực lòng cũng chỉ nghĩ cho đại
nhân”.

Phiên Lộc nghe xong những lời này, cảm thấy vô cùng buồn bã. Làm

cái chức thủ thành quèn này, thực chẳng phải việc gì hay ho. Từ khi Hà
Hiệp lên nắm quyền, Phiên Lộc ngày càng buồn bã, nghĩ lại còn không
thoải mái bằng những ngày làm mật thám trong quân.

Nhưng hiện giờ triều chính Vân Thường rối ren, những người có liên

quan đến Quý gia vẫn giữ được tính mạng đều run lẩy bẩy, chỉ một chút lơ
là họ sẽ lập tức rước họa vào thân, có ai dại đến nỗi tự tìm tới rắc rối?

Phiên Lộc vốn cũng chẳng phải người lương thiện chất phác gì, suy

tính trước sau một lượt, rồi nghiến răng gật đầu nói: “Cứ làm như thế đi.
Chỉ là không biết nhà ai trong thành có bảo vật này?”.

Đỗ Kinh thấy Phiên Lộc gật đầu, cũng nhẹ cả người, vội vã tiếp lời:

“Việc này không cần đến đại nhân nhọc công, tiểu nhân đã chuẩn bị một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.