CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 1097

“Cơm tối đưa vào phòng vậy.”

Bữa tối đưa tới, Túy Cúc một mình một bóng, gắp vài miếng, cảm

thấy miệng nhạt thếch.

Chắc là đội quân lương của Vân Thường đi qua thành Thả Nhu. Dăm

ba bữa, đội quân lương lại đi qua một lần, thật khiến người ta rầu lòng.

Nghĩ đến quân lương, lại nghĩ tới thời thế loạn lạc, nghĩ tới sư phụ giờ

không biết đang ở phương nao, và cả Sính Đình linh hồn phiêu dạt, Túy
Cúc nhìn lên bóng mình cô độc trên tường, càng thêm buồn bã.

Nàng buông đũa, sống mũi cay cay.

Có tên Phiên Lộc đáng hận đó ở đây, tuy hắn luôn khiến nàng tức

giận, nhưng chí ít, nàng cũng không buồn bã như lúc này.

Túy Cúc nâng ống tay áo lên lau nước mắt, bỗng tiếng cười đùa của cả

nam lẫn nữ bên ngoài vọng vào, chẳng mấy chốc lại có tiếng nữ tử cười
vui, điệu đà hát một khúc. Túy Cúc đứng dậy bước ra cửa, đúng lúc nhìn
thấy một tiểu nha đầu đi ngang qua, bèn vẫy lại, cau mày hỏi: “Lại có ai
đến à? Sao ồn ã thế?”.

Tiểu nha đầu trả lời: “Thì vẫn hai vị đại nhân gì gì đấy lại đến. Đỗ sư

gia đã cho gọi cô nương nổi danh tên là gì gì Xuân đó tới, đang hầu rượu
hát hò với hai đại nhân ấy”.

Túy Cúc biết tiểu nha đầu đang nói đến hai người ăn lộc của Hà Hiệp,

đem bao nhiêu phiền phức đến cho Phiên Lộc, nên cũng ghét lây, liền trừng
mắt nhìn về phía lầu các sáng trưng. Định bụng về phòng, nhưng nghĩ tới
tiếng ồn nhức đầu kia, nàng dứt khoát bước ra cửa, đi về phía tiểu đình sau
phủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.