CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 1104

Túy Cúc nói: “Ngươi nói đi, chỉ cần ngươi đừng nói những câu khó

nghe, ta sẽ bóp vai cho ngươi”.

Đến lúc này Phiên Lộc mới chịu lên tiếng: “Chúng không chết, mà là

đã nhận đủ vàng bạc châu báu, thỏa mãn rời khỏi đây”.

“Sao lại như thế?”

“Ta có biệt tài tạo hiện trường giả mà, nếu không sao phải mất bao

công sức thu dọn hai con lợn đó đến tận nửa đêm?”

Phiên Lộc chính xác là cao thủ tạo hiện trường, lừa được cả thiên hạ

rằng Bạch Sính Đình đã rơi vào miệng sói, tin ấy cũng chính là từ hắn mà
ra.

Nghĩ đến việc Phiên Lộc đi giết tên Bồ Thịnh mất đến nửa canh giờ,

chắc là mất thời gian bố trí mọi chuyện, Túy Cúc không truy hỏi gì thêm.

Hai người nói chuyện trong phòng, bất giác cũng có chút buồn ngủ.

Túy Cúc nhìn Phiên Lộc: “Ngày mai không có công vụ ư? Sao còn

chưa đi ngủ?”.

Phiên Lộc ngáp một cái: “Ngủ cái gì? Còn có một canh giờ nữa là trời

sáng rồi. Ngươi nhìn thấy người chết, nếu ở một mình trong căn phòng tối
om này sẽ sợ. Ta ở đây với ngươi đến lúc trời sáng, trời sáng rồi ngươi hãy
đi ngủ, chỗ nào cũng sáng trưng, sẽ không thấy sợ nữa”.

Túy Cúc nghe Phiên Lộc nói thế, lòng như nở hoa, giọng nhẹ nhàng:

“Ta không sợ, ngươi mệt cả đêm rồi, cứ thức thế này cũng không phải cách
hay, mau đi ngủ đi”.

Phiên Lộc thở dài: “Không giấu gì ngươi, mỗi khi giết người, mấy

đêm tiếp theo ta đều gặp ác mộng, nên không dám ngủ”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.