CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 1102

Bỗng nhiên, thoáng thấy một bóng người, hai mắt Túy Cúc sáng bừng.

Phiên Lộc quay lại cùng Bồ Thịnh mềm nhũn vác trên vai.

“Cuối cùng ngươi cũng quay lại rồi, hại ta lo muốn chết.” Túy Cúc phi

ra như bay, thấy Phiên Lộc đến, nàng không sợ nữa.

Phiên Lộc nhìn nàng: “Sao ngươi còn ở đây?”.

Túy Cúc ngạc nhiên: “Chẳng phải ngươi bảo ta trông cái xác này,

đừng để nó biến mất còn gì?”.

“Một cái xác thì có gì phải trông? Nó đâu có biết chạy”, Phiên Lộc

nheo mắt cười, “Ta chỉ nói đùa mà ngươi tưởng thật à?”.

Túy Cúc tức đến sắp ngất đi, nghiến răng kèn kẹt: “Ta chỉ muốn giúp

ngươi, mà ngươi dám đem ta ra làm trò cười”.

Phiên Lộc nhìn một lượt khắp người nàng: “Bộ dạng này của ngươi

chỉ khiến ta bận thêm”.

Sát khí lúc trước đã hoàn toàn biến mất, vẻ mặt lại nhăn nhở một cách

đáng ghét, Phiên Lộc đá vào người Bồ Quang, rồi ước chừng sức nặng của
Bồ Thịnh trên vai, hai hàng mày cau lại: “Nặng quá, một bụng toàn xương
máu chúng dân, sớm biết đằng nào cũng cho chúng một tên, mấy ngày
trước hà tất còn phải cho chúng ăn sơn hào hải vị?”. Phiên Lộc quay sang
nói với Túy Cúc, “Ta phải chôn từng người một, ngươi cứ ngoan ngoãn ở
đây chờ ta”.

Túy Cúc gật đầu, nhìn theo dáng Phiên Lộc vác Bồ Thịnh đi xa, bỗng

tỉnh ngộ, vẻ hậm hực: “Đáng ghét, ai thèm ngoan ngoãn đợi ngươi?”. Nàng
giậm chân mấy cái, mặc kệ cái xác dưới đất, tức giận quay về phòng.

Trong lòng đang tức giận nên nàng không còn kinh sợ như lúc đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.