CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 1103

Nàng về phòng ngồi một lúc lâu, cảm thấy không hề buồn ngủ, cứ

nhìn chăm chăm ra ngoài cửa. Giữa đêm, quả nhiên Phiên Lộc đã trở về,
loạng choạng bước vào cửa, rồi ngồi xuống, cầm bình trà trên bàn đổ thẳng
vào miệng, nói như lẩm bẩm: “Phải chôn hai xác người, còn phải rửa sạch
vết máu trên đất, mất cả buổi tối. Thật là, hai tên kia nặng hơn cả lợn, vất
vả lắm mới tha được hai cái xác đến chỗ chôn, đi mất bao nhiêu lâu, vai
đau ê ẩm đến nỗi không nhấc nổi tay lên”. Càng nói, hắn càng trưng ra vẻ
mặt đáng thương.

Túy Cúc tuy đang bực mình, nhưng biết Phiên Lộc vất vả thế cũng vì

mình, trong lòng có chút áy náy không yên, bèn đứng dậy, bước đến cạnh
Phiên Lộc, ngượng ngùng hỏi: “Mỏi ở chỗ nào?”.

“Vai.”

Túy Cúc nhẹ nhàng xoa bóp cho Phiên Lộc. Đi theo sư phụ, nàng đã

học qua tất cả các kiểu xoa bóp, tay nghề lão luyện, chỉ hơi thiếu sức.

Nhưng Phiên Lộc cũng chẳng để ý nàng có sức hay không, được nàng

xoa bóp thế này đã là cái phúc hiếm có rồi, hắn liền lim dim mắt, xuýt xoa:
“Thật dễ chịu, chắc chắn bờ vai này kiếp trước tích đức, nên kiếp này mới
được bàn tay đẹp đẽ xoa bóp cho”.

Túy Cúc trừng mắt: “Ta biết ngay mà, ngươi không nói nói câu nào

cho tử tế. Ngươi còn dám nói thêm, ta không xoa bóp cho ngươi nữa”.

Phiên Lộc thở dài, ngoan ngoãn ngậm miệng.

Một lúc sau, Túy Cúc hỏi: “Chúng chết rồi, ngươi ăn nói thế nào với

quan trên?”.

Phiên Lộc không trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.