CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 1117

Bỗng chốc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Sính Đình đang ngồi bên

cạnh Sở Bắc Tiệp.

Sính Đình vẫn ngồi lặng lẽ, sắc mặt không còn nhợt nhạt như trước.

Một lúc sau, nàng đứng dậy, mở quân báo trên bàn, đọc qua một lượt, nhìn
lại hàng chữ màu đỏ kia, cảm giác như có ai đang cầm kim đâm thẳng vào
tim, nàng cau mày, hạ giọng: “Không đâu”.

Câu trả lời này cũng hoàn toàn khác hẳn so với suy đoán của mọi

người.

Nhưng, Sính Đình trước nay luôn là người suy nghĩ kỹ càng, lời nói

rất có sức nặng. Khi quần tướng còn đang nhìn nhau, Đông Lâm vương hậu
lên tiếng hỏi: “Bạch cô nương sao lại nghĩ vậy?”.

Một bàn tay to lớn đưa qua, nắm chặt bàn tay nàng. Sính Đình ngẩng

lên, nhìn Sở Bắc Tiệp, rồi quay sang, dịu dàng hỏi Đông Lâm vương hậu:
“Vương hậu nương nương có biết tại sao Hà Hiệp lại không từ mọi thủ
đoạn để có được thiên hạ?”.

“Vì quyền thế, hư danh.”

Sính Đình cắn chặt môi, cười như mếu: “Vì vương phủ Kính An”.

Vương phủ Kính An.

Vương phủ Kính An từng nhộn nhịp khách nhân, ca múa thâu đêm

suốt sáng.

Vương phủ Kính An có mặt hồ yên tĩnh, gió lay bờ liễu.

Nhưng, chỉ qua một đêm tất cả đã chìm trong biển lửa.

“Đại quân Quy Lạc đại bại, tứ quốc đã không còn đội quân nào có thể

uy hiếp địa vị của Hà Hiệp”, Sính Đình tiếp tục, “Tứ quốc đã nằm trong tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.