CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 1125

Sở Bắc Tiệp ôm chặt Sính Đình, nhẹ cù vào sườn nàng: “Đâu có cái lý

do đó, nàng lại định uy hiếp bản vương sao, quen thói rồi đúng không?”.

Sính Đình cười khúc khích, cố tránh khỏi bàn tay Sở Bắc Tiệp:

“Không dám, không dám, Vương gia muốn Sính Đình ở lại, Sính Đình tuân
lệnh là được rồi”.

Không ngờ nàng lại dễ thuyết phục thế, Sở Bắc Tiệp dừng tay, kéo

nàng đến trước mặt mình, cẩn thận vuốt những sợi tóc lòa xòa trước trán
nàng: “Sắp xuất phát rồi, ta phải đi gặp Trường Tiếu”.

“Chắc Trường Tiếu đang chơi bên chỗ Tắc Khánh.”

Hai người đi tìm Trường Tiếu, quả nhiên nó đang ở cạnh Dương

Phượng, cả hai đứa trẻ lấm lem bùn đất. Thấy Sở Bắc Tiệp, hai đứa liền vây
lại để lấy Thần uy bảo kiếm. Nghĩ đến việc sắp phải xa con, Sở Bắc Tiệp
liền ôm lấy Trường Tiếu, vừa thơm vừa nựng một hồi lâu rồi mới lưu luyến
thả ra. Trường Tiếu đâu biết tâm sự của phụ thân, vừa được thả đã cười ha
ha chạy theo Tắc Khánh.

Một canh giờ sau, Mạc Nhiên đã chuẩn bị chu toàn mọi việc, đến bẩm

báo: “Binh mã đã chọn xong, sẵn sàng chờ lệnh của Vương gia”.

Sở Bắc Tiệp gật đầu, suy nghĩ giây lát rồi nói với Mạc Nhiên: “Ngươi

chọn thêm một con ngựa ngoan cho Sính Đình”.

Mạc Nhiên nhận lệnh, lập tức đi làm.

Đợi Mạc Nhiên đi khỏi, Sính Đình mới nhìn Sở Bắc Tiệp cười nói:

“Chẳng phải thiếp đã khuất phục rồi sao? Vương gia chèn ép bắt người ta
phải đồng ý không đi, sao giờ còn chọn ngựa cho người ta? Hóa ra Vương
gia sợ thiếp dẫn theo Trường Tiếu lưu lạc bốn phương thật”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.