CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 217

Sương sớm long lanh.

Mặt trời ngó đầu ra từ đằng đông, rải ánh nắng ban mai rực rỡ xuống

vương cung Bắc Mạc trang nghiêm. Bắc Mạc vương đã tỉnh rồi. Đại vương
không ngủ được đã mấy ngày nay, từ khi đại quân Đông Lâm tràn đến biên
cương, phòng tuyến biên giới của Bắc Mạc ngày càng lùi về sát thành đô,
ông cũng ngày một ngủ ít đi.

Hôm qua có tin của đội quân báo về, mấy ngày gần đây Sở Bắc Tiệp

lại bắt đầu công thành, tướng sĩ Bắc Mạc tử thương nhiều vô số. Tắc Doãn
chiến đấu quyết liệt mới giữ được biên thành Kham Bố, nhưng với binh lực
của quân Bắc Mạc hiện nay, gần như không có khả năng chống chọi với đợt
công thành tiếp theo của quân địch.

Mất đi Kham Bố chỉ còn là vấn đề thời gian…

Có được Kham Bố, Đông Lâm cũng coi như có được con đường tiến

thẳng đến thành đô Bắc Mạc.

Bắc Mạc nguy rồi.

Dương Phượng cầu kiến Bắc Mạc vương từ sớm.

“Hôm nay Dương Phượng dẫn một người đến gặp Đại vương.” Khoác

trên mình y phục và trang sức của một quý phụ do đích thân Đại vương ban
tặng, Dương Phượng hành lễ rồi từ tốn đứng dậy.

Đại vương vô cùng yêu quý trọng thần Tắc Doãn, tất nhiên với Dương

Phượng cũng không ngoại lệ. Ông cười hiền từ: “Người nào mà quan trọng
đến vậy, lại được Thượng tướng quân phu nhân đích thân tiến cử?”.

Dương Phượng dịu dàng đáp: “Đại vương anh minh. Người này thông

tuệ nhanh trí, chưa biết chừng có thể xoay chuyển được thế cục ở biên
cương”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.