CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 215

Phượng, chẳng phải tỷ đã nói chúng ta không lo được những việc quốc gia
đại sự sao?”.

Hai vai Dương Phượng càng rung lên, xưa nay Dương Phượng vốn

ung dung điềm tĩnh, chưa bao giờ khóc oà thế này. Sính Đình cảm thấy lo
lắng, dịu giọng khuyên nhủ. Sính Đình quỳ xuống bên cạnh định xoay
Dương Phượng nhìn vào mặt mình.

Dương Phượng bất chợt ngồi bật dậy, quay lại nhìn Sính Đình, khuôn

mặt đẫm nước mắt.

Sính Đình chưa hết sững sờ, khẽ gọi: “Dương Phượng?”.

Dương Phượng không đáp, nhưng động tác lại vô cùng nhanh nhẹn.

Nàng bước xuống giường, quỳ trước mặt Sính Đình.

Sính Đình càng sững sờ, vội nhảy xuống giường kéo Dương Phượng

đứng lên, hỏi: “Tỷ làm thế này là vì lẽ gì?”.

Nhưng Dương Phượng không chịu đứng dậy, cứ quỳ ở đó nắm lấy vạt

áo Sính Đình, ngẩng lên với ánh mắt thê lương: “Sính Đình, muội không
hiểu thật sao?”.

Sính Đình sững sờ đứng trước mặt Dương Phượng, đôi mắt đen nhìn

chằm chằm bằng hữu tốt của mình.

Ngay cả tiểu Kính An vương cũng không còn sức chống đỡ thì Tắc

Doãn sao có thể đối phó với Sở Bắc Tiệp nộ khí ngút trời?” Từng lời khẩn
cầu, Dương Phượng nắm chặt cổ tay Sính Đình mà than khóc, “Muội có thể
khiến Sở Bắc Tiệp lập lời thề năm năm không xâm phạm Quy Lạc, chẳng
lẽ lại không có cách nào để Sở Bắc Tiệp lui binh khỏi Bắc Mạc?”.

“Dương Phượng, muội…” Sính Đình lui về sau vài bước, chán nản

ngồi xuống giường, quay đi nói, “Muội không làm được”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.