CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 214

Dương Phượng lại im lặng, rồi hạ giọng hỏi tiếp: “Không tính thiên

thời địa lợi nhân hoà, chỉ luận tài tướng soái, Tắc Doãn và Sở Bắc Tiệp, ai
thắng?”.

Sính Đình vẫn lắc đầu, ánh mắt dừng nơi cành hoa đang đung đưa

ngoài cửa sổ: “Tỷ thật là… muốn muội trả lời thế nào? Sở Bắc Tiệp là
mãnh tướng của Đông Lâm, có cách hành quân chinh chiến khác. Thượng
tướng quân của tỷ cũng là danh tướng Bắc Mạc, muội chưa từng được tiếp
xúc, sao có thể trả lời đuợc”. Sính Đình muốn nở nụ cười để Dương
Phượng yên tâm, nhưng cố hết sức vẫn không sao cười nổi.

Vầng trăng sáng ngoài cửa sổ kia cũng đừng nên vô tình như thế chứ!

Đã làm chứng cho bao lời lẽ ngọt ngào của những chuyện tình chốn nhân
gian, nay lại không thương xót soi rọi cảnh đầu rơi máu chảy trên sa
trường.

Tiếng bấc nến cháy lèo xèo, Sính Đình quay ra nhìn ngọn nến.

Một cơn gió xộc đến như vị khách không mời, làm ánh nến đung đưa

dao động, sáng rực lên, rồi tắt phụt.

Trong yên lặng, bóng đêm nặng nề đè nén hai cô gái.

“Sính Đình…” Dương Phượng âu sầu nói: “Muội không chịu nói thật

với ta”.

Sính Đình bỗng giật mình, vội chống tay vào giường ngồi dậy, hỏi:

“Dương Phượng, tại sao lại nói lời này?”.

Dương Phượng nằm quay mặt vào trong, im lặng. Sính Đình thấy vai

người bằng hữu của mình rung lên, như đang cố nén tiếng khóc, vội nói:
“Tỷ đừng khóc, việc chinh chiến đại sự, chúng ra không thể quyết định
được. Chắc ông Trời sẽ phù hộ cho phu quân tỷ bình yên trở về. Dương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.