CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 237

mà thôi. Thế nên, ngoài lần gặp mặt vội vã với các tướng lĩnh ngay hôm
đầu tiên, nàng chưa từng mang thân phận chủ soái ra để triệu tập mọi
người.

Địa điểm xử lý việc quân trong hành dinh do Tắc Doãn dựng lên, cũng

chỉ có mình Tắc Doãn nghiên cứu chiến lược cùng nàng. Vị thượng tướng
quân Bắc Mạc không những không có ý định lật đổ tân chủ soái tự dưng
xuất hiện này mà còn luôn suy nghĩ cho nàng. Riêng tấm lòng lỗi lạc ấy
cũng đủ khiến nàng khâm phục.

Quân Bắc Mạc ở vào thế yếu, không phải vì Tắc Doãn không có tài,

mà bởi Sở Bắc Tiệp quá mạnh.

“Tiểu thư đang nghĩ gì vậy?” Tắc Doãn đột nhiên lên tiếng, xua tan cái

im lặng trong hành dinh, “Lần này quân ta tổn thất hơn mười mật thám tiền
tuyến tài ba, mới chỉ thu được chút ít tin tức, thật là mất nhiều hơn được”.

Sính Đình cũng đang phân tích tin tình báo này, nên tạm thời không

trả lời câu hỏi của Tắc Doãn. Nàng mở bản đồ ra, ngón tay thon nhỏ khẽ di
chuyển đến góc dưới của bản đồ, cau mày lẩm bẩm: “Đi khoảng hơn mười
dặm về phía nam là rừng rậm um tùm, tại sao Sở Bắc Tiệp lại liên tục cử
binh sĩ ra đó?”.

Tắc Doãn đến trước bản đồ, đôi mày nhướng lên như nghĩ ra điều gì,

lại vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Không thể vượt qua rừng rậm Bách Lý ở
phía nam để tấn công Kham Bố từ phía sau được. Muốn thế, quân sĩ phải đi
đúng một vòng, sẽ vô cùng hao tổn sức lực. Hơn nữa, trong rừng già biết
bao nhiêu nguy hiểm, rắn độc trùng độc nhiều vô kể, e là chưa đến được
cửa sau của Kham Bố, quân sĩ đã thương vong một nửa rồi”.

Sính Đình đang lật xem chồng ghi chép dày cộp trên thư kệ, nghe vậy

cũng giật mình: “Có những ghi chép nào liên quan đến rừng rậm Bách Lý
này?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.