CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 284

Đôi mắt lấp lánh như sao của Sính Đình nhìn Sở Bắc Tiệp, thẳng thắn:

“Thiếp đang đợi tin của vương cung Đông Lâm”. Cảm giác Sở Bắc Tiệp
đang chấn động, cả người cứng đờ, Sính Đình khẽ mỉm cười, khoan khoái
dựa vào lòng chàng, nhìn chàng khẩn cầu, “Chàng hãy cho Sính Đình cơ
hội cuối cùng này, để Sính Đình dùng sự thực chứng minh với chàng, Sính
Đình không bao giờ làm những việc khiến chàng đau lòng”.

Sở Bắc Tiệp hạ giọng: “Vương cung sẽ có tin gì?”.

“Cho dù tin tức nghiêm trọng đến mức nào, sau cùng cũng chỉ là một

sự hiểu lầm.” Đôi mắt đẹp của Sính Đình lấp lánh ánh sáng hiền hòa hư ảo,
nàng tựa như đang ngao du trong một giấc mộng, giọng ngọt ngào, “Khi
chàng về đến Đông Lâm, chàng sẽ biết Sính Đình không nhẫn tâm hại
chàng, về Đông Lâm đi, về xem tâm ý thực sự của thiếp”.

Ánh trăng chưa bao giờ hiền hòa đến thế, cả gió rừng gào thét ban nãy

cũng trở nên vô cùng dịu dàng. Cảm giác lạnh đã hoàn toàn tan biến, ấm áp
lan tỏa toàn thân.

Đừng nói gì nữa, đừng thay đổi gì cả.

Cứ yên tĩnh như thế, yên tĩnh đến độ nghe thấy được cả tiếng lòng của

nhau.

Hai người dựa vào nhau, nhìn mặt trăng dần khuất, mặt trời đỏ như

quýt chín từ từ nhô ra phía đằng đông, chim chóc vui vẻ ca vang.

Sính Đình như tỉnh dậy từ ảo cảnh, khẽ khàng cựa mình, vươn vai một

cái.

“Không biết ngoài kia thế nào rồi.”

“Cả hai quân đều mất đi chủ soái, lòng quân Đông Lâm sẽ đại loạn,

quân Bắc Mạc lại đang muốn kéo dài thời gian, tất nhiên sẽ chẳng ai chủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.