CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 282

quệt đi, sau rồi mặc kệ, cứ để nước mắt chảy tràn trên má, như thế trong
lòng sẽ thấy dễ chịu hơn vài phần.

Sở Bắc Tiệp nghiêng tai nghe ngóng tiếng nấc nghẹn ngào của Sính

Đình, nghe một tiếng, lòng chàng thắt lại. Chàng vừa cố dằn lòng không
được quay sang nhìn nàng vừa thầm mắng mình mang tiếng là vương tộc
Đông Lâm mà chẳng chút nghị lực. Sau đó, chàng lại nghe sau lưng có
tiếng ho buồn bã, hình như nàng đã cố bưng chặt miệng, chỉ còn một hai
tiếng khúc khắc. Dường như không thể nhẫn nhịn thêm nữa, chàng dùng
ngón chân với chiếc áo bào đã được gió thổi khô, khẽ hất một cái, áo bào
bay theo chiều gió, dừng lại trước mặt Sính Đình.

Sính Đình hơi ngạc nhiên, sững sờ nhìn áo bào, như thể từ trước tới

nay chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì quý giá đến thế. Hồi lâu, nàng mới cầm
chiếc áo khoác lên vai, ánh mắt ai oán nhìn sang Sở Bắc Tiệp. Nàng cắn
môi đứng dậy, cúi xuống lấy mấy cái rễ cỏ vừa vứt xuống đất, đến bên cạnh
Sở Bắc Tiệp rồi quỳ xuống.

Nàng lo lắng giơ tay ra, chạm vào vết thương Sở Bắc Tiệp vừa băng

bó qua loa. Nam nhân này, nếu không phải trước giờ đều do thuộc hạ băng
bó vết thương, thì cũng là rất ít khi bị thương.

©ST.E.NT

Cả người Sở Bắc Tiệp cứng đờ, sắc mặt sa sầm, không hề lên tiếng,

cũng chẳng cử động gì. Sính Đình thầm thở phào một cái, mím môi, tháo
bỏ mấy vòng băng bó sơ sài của Sở Bắc Tiệp, rồi lấy đá nghiền nát mấy rễ
cây vừa nhổ, bôi lên vết thương của chàng.

Chàng bỗng cảm thấy cánh tay phải mát lạnh, dễ chịu vô cùng. Bàn

tay mềm mại nõn nà của Sính Đình khéo léo chạm vào lớp da thịt rắn chắc
của Sở Bắc Tiệp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.