CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 293

Ánh sáng chói mắt nàng, đau nhói. Nàng mở to mắt, cũng không cần

nhắm lại để tránh ánh sáng dữ dội kia. Hai mắt cứ mở trừng trừng, giống
như đang cố giương to đôi mắt nhìn người đối diện.

Thượng tướng quân phu nhân, Dương Phượng.

Nàng đã trở về bên cạnh Dương Phượng,nằm trên chiếc giường đêm

đó họ đã dốc bầu tâm sự. Chăn tơ gối lụa vẫn y nguyên.

Ở bên cạnh nàng đã bao ngày nay, thấy Sính Đình mở mắt, Dương

Phượng vô cùng vui mừng, nhưng vừa gặp phải ánh mắt nàng thì rợn tóc
gáy, khẽ rùng mình. Câu nói “Sính Đình, muội tỉnh rồi à!” nghẹn lại nơi cổ
họng, không thốt được ra ngoài trước ánh mắt của Sính Đình.

“Tỷ đã giao mê dược cho ai?”, Sính Đình hỏi giọng khản đặc.

“Đại vương…”

“Sau khi nhận được mê dược, Đại vương đã gặp gỡ những người

nào?”

Dương Phượng cắn môi, không đáp mà hỏi: “Sao muội lại lừa ta đó

chỉ là mê dược? Độc dược ấy không thể hãm hại người lớn sức dài vai
rộng, nhưng có thể hại chết trẻ nhỏ mà không cần dùng đến số lượng lớn,
chỉ một chút là đủ”.

Lòng Sính Đình quặn đau. Năm ngón tay gầy giơ xương đặt lên ngực

cố áp chế con tim đau nhói, nàng nhắm mắt lại, lúc sau mới mở choàng
miệng ra, nghiêm giọng: “Thế nên tỷ mới dùng độc dược đó để hại chết hai
vị vương tử của Đông Lâm? Dương Phượng, sao tỷ lại độc ác đến vậy?
Chẳng lẽ tỷ không muốn tích phúc cho hài nhi trong bụng mình?”.

Dương Phượng đau như bị dao đâm, ôm lấy bụng mà giật lùi hai bước,

nước mắt vòng quanh, giọng thê thảm: “Ta đem độc dược vào vương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.