CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 295

Dương Phượng thấy nàng đứng còn không vững, thần sắc khác

thường, lo lắng hỏi: “Muội định đi đâu?”.

“Đi gặp Hà Hiệp.” Sính Đình cắn răng, nhìn vô định về phía trước,

giọng nói như trống rỗng, “Muội phải hỏi Hà Hiệp xem, tại sao lại đối xử
với muội như thế!”.

Dương Phượng im lặng hồi lâu, cuối cùng buồn bã thở dài: “Muội

không cần phải đi tìm, Hà Hiệp đang ở trong phủ thượng tướng quân. Từ
lúc muội được đưa về đây, Hà Hiệp vẫn luôn túc trực chờ muội tỉnh lại”.

Hà Hiệp bước vào cổng vòm của hoa viên, ánh mắt xuyên qua mấy

cành hoa mới nhú nhìn vào bên trong cửa sổ mở toang, thấy Sính Đình
đang ngồi bên giường.

Nàng rất gầy, gầy đến đáng thương, khuôn mặt tiều tụy, không còn là

tiểu nha đầu có tiếng cười giòn tan trong vương phủ Kính An ngày nào nữa,
tiều tụy khiến trái tim người ta tan nát.

Hà Hiệp vén tấm rèm châu, lặng lẽ bước vào phòng. Mấy ngày nay,

Hà Hiệp vẫn luôn túc trực trong căn phòng này, chờ Sính Đình tỉnh lại.

Khi ngự y nói hai ngày nữa Sính Đình sẽ tỉnh, Hà Hiệp bỗng thấy sợ

hãi. Hắn không thể khẳng định mình có thể đối diện với ánh mắt của Sính
Đình lúc nàng tỉnh dậy hay không. Do dự giây lát, cuối cùng Hà Hiệp quyết
định rời khỏi căn phòng này, trước khi Sính Đình tỉnh lại.

Nhưng, những điều cần phải đối diện thì không thể trốn tránh mãi.

“Sính Đình…” Hà Hiệp khẽ gọi, thử lại gần nàng.

Thị nữ nhanh nhẹn giỏi giang của phủ Kính An đang ở ngay trước mặt

hắn, như tượng khắc bằng ngọc, chỉ còn lại hình hài, không có linh hồn.
Còn đâu ngọc ấm hương nồng thuở trước? Cảnh tượng khi xưa nàng đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.