CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 297

chúng ta chế ra độc dược ấy, chính miệng thiếu gia đã nói với Sính Đình,
độc dược này có thể hại chết trẻ nhỏ, đi ngược lại đạo Trời, chúng ta chỉ có
thể dùng làm mê dược, không dùng để giết người”.

Hà Hiệp sững sờ, giận đến cùng cực, giọng nói cũng run run, lạnh

lùng đáp: “Trước kia vương phủ Kính An vẫn còn, trước kia phụ mẫu ta
chưa bị tặc tử hại chết”.

Như ánh chớp đỏ máu xé toạc chân trời.

“Cái gì?” Sính Đình thất thanh, đứng bật dậy, nhưng hai đầu gối bỗng

mềm nhũn, ngã xuống giường.

“Vương phủ Kính An ta có công lớn với Quy Lạc, đã quyết định từ bỏ

tất cả để về ở ẩn chốn rừng sâu, ai ngờ tên tặc tử Hà Túc quyết đuổi giết
đến cùng. Cũng là tại ta không tốt, ta không nên tách quân thành hai đường,
để phụ mẫu đi đường khác. Hà Túc, Hà Hiệp ta không báo thù này, thề
không làm người!” Hà Hiệp nghiến răng nghiến lợi, hai con ngươi đen sì
nhìn Sính Đình, dịu giọng, “Phụ mẫu không còn nữa, ta lại không có huynh
đệ tỷ muội, giờ người thân thiết nhất với ta chỉ có muội”.

Sính Đình sững sờ.

Vương gia đã đi rồi… Vương phi cũng đi rồi…

Ân nhân dưỡng dục nàng mười lăm năm qua đã không còn nữa.

Không có họ, có thể nàng đã trở thành một bộ xương khô trong cái đói

rét ở ngoài thành? Và nàng cũng chẳng có can hệ gì với vương phủ Kính
An công lao hiển hách?

Như vậy, nàng cũng không can hệ gì đến việc lửa cháy ngút trời là Hà

Túc vong ân bội nghĩa giết hại công thần ngày ấy, nàng cũng sẽ không lưu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.