CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 301

nổi cơn kích động mà nằm liệt giường, nhưng mấy ngày nay thấy Sính
Đình kiên cường một cách khác thường, ăn uống đúng giờ, cũng không
thấy Sính Đình khóc lóc thở dài, sức khỏe đã dần khá lên, nàng cũng yên
tâm hơn.

Lại thêm một tin tốt lành, thư từ Kham Bố báo về, Tắc Doãn đã sắp

khởi hành về Bắc Nha Lý. Dương Phượng cầm lá thư của Tắc Doãn mà tim
đập thình thịch. Không biết khi trở về nhìn thấy bụng nàng, Tắc Doãn sẽ
vui mừng đến chừng nào?

Nỗi buồn chán trong lòng Dương Phượng bỗng vơi đi một nửa. Nàng

đích thân vào bếp, tự tay làm mấy món, rồi bê vào phòng Sính Đình.

“Sao đã dậy rồi?” Dương Phượng nhẹ nhàng đặt mấy món ăn còn

nóng hổi xuống bàn, vội vã qua đỡ Sính Đình, “Đã bảo muội đừng sốt ruột,
dần dần rồi bệnh sẽ khỏi hẳn. Hai hôm nữa Tắc Doãn sẽ trở về, ta đã gửi
thư dặn chàng trên đường về tìm mua loại nhân sâm lâu năm và mật gấu
thượng hạng rồi”.

Sính Đình khẽ lắc đầu, nói: “Tĩnh dưỡng mấy hôm rồi, muội phải đi

đây”.

Dương Phượng ngạc nhiên: “Sính Đình, hiện giờ muội…”. Thở dài

một tiếng, Dương Phượng dịu giọng, “Ta sao có thể yên tâm?”.

“Chỗ của tỷ danh tiếng quá lớn, muội không thể ở lại đây quá lâu.”

Sính Đình nắm chặt bàn tay Dương Phượng, trầm giọng, “Cảnh ngộ của tỷ
muội chúng ta, tỷ đã tận mắt nhìn thấy muội từng bước, từng bước bị rơi
xuống bước đường này. Nay muội nói với tỷ mấy lời tri kỷ, tỷ hãy nhớ cho
kỹ”.

Dương Phượng cũng cảm thấy lòng mình chùng xuống, bèn gật đầu:

“Muội nói đi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.