CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 409

Thân thể ấm áp của Sính Đình chủ động kề bên, hai tay ôm chặt lấy cổ

chàng. Hận nàng độc ác hãm hại hai cháu của mình, hận nàng quỷ kế đa
đoan, Sở Bắc Tiệp đã từng thề vời trời rằng không bao giờ dịu dàng với
nàng. Nhưng, thời khắc này, khi mà cảm giác ngọc ấm hương nồng đang ở
trong lòng, chàng sao có thể nhẫn tâm đẩy nàng ra, đành mặc nàng ôm lấy
mình, hạ giọng hỏi: “Nàng muốn gặp ta để nói mọi chuyện cho rõ ràng?”.

“Muộn rồi.”

“Muộn rồi?”

Nàng ôm chặt Sở Bắc Tiệp, hạ giọng: “Thiếp vốn định nói, nhưng

Vương gia đã bỏ qua cơ hội. Sính Đình đâu phải kẻ năm lần bảy lượt cầu
xin người khác nghe mình thanh minh hiểu lầm. Đời này kiếp này, thiếp sẽ
không bao giờ nói với Vương gia chân tướng sự việc, Vương gia muốn
hiểu lầm thiếp, thì cứ hiểu lầm đi”.

Sở Bắc Tiệp đứng bật dậy, hất nàng xuống giường, sừng sộ: “Nàng đã

không hối cải, còn định bày ra quỷ kế gì?”, rồi quay người bỏ đi.

“Vương gia hãy dừng bước!” Sính Đình bỗng gọi to, Sở Bắc Tiệp

không thể không đứng lại.

“Sính Đình đã nghĩ thông rồi.” Giọng nói của Sính Đình vẫn hết sức

nhẹ nhàng, nhưng ngữ điệu lạnh lùng, “Nếu sự nhẫn nại trong tám tháng
không thể khiến Vương gia yêu Sính Đình lần nữa, Sính Đình hà tất phải
lưu lại chốn này?”.

Sở Bắc Tiệp quay phắt, lạnh lùng: “Nàng đừng hòng trốn được khỏi

đây”.

“Không.” Sính Đình mỉm cười đáp, “Thiếp sẽ tự sát”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.