CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 413

Máu đỏ túa ra từ đầu ngón tay, chảy xuống. Sở Bắc Tiệp nhìn mà lòng

quặn thắt, vừa xót vừa giận: “Trời lạnh thế này, đàn cái gì?”. Tức giận
mắng một câu, vẫn thấy máu đỏ không ngừng chảy, chàng vội vã đưa ngón
tay ngọc lên miệng mình.

Vị tanh của máu loang ra khắp lưỡi.

Đầu lưỡi nóng hổi ẩm ướt của Sở Bắc Tiệp rịt lại vết thương. Sính

Đình bỗng bật cười, đôi mày cong cong như hai vầng trăng.

“Còn cười hả!”, Sở Bắc Tiệp mặt xám xịt, khí thế đại tướng quân áp

đảo, “Lần sau phải cẩn thận đấy”. Chàng buông ngón tay đã cầm máu, rồi
nắm lấy cổ tay Sính Đình, “Vào phòng đi”.

Sính Đình vẫn không cử động.

“Hử?”, Sở Bắc Tiệp quay lại, nhướng mày nhìn nàng.

“Vương gia…” Đôi đồng tử linh hoạt của Sính Đình khẽ chuyển, uể

oải giơ ngón trỏ lành lặn kia lên, “Ngón này cũng muốn được Vương gia
thơm một cái”.

Thật là được voi đòi tiên, cứ tiếp tục như vậy, đường đường một Trấn

Bắc vương lại không thể trở thành kẻ bất tài nghe theo sự sai khiến của nữ
nhi sao?

Sắc mặt Sở Bắc Tiệp sầm sì: “Đừng làm càn. Mau vào phòng…”.

Chưa nói hết câu, chàng đã thấy thần sắc Sính Đình thoắt chuyển,

nàng lạnh lùng đưa ngón tay vào miệng, cắn mạnh một cái.

“Nàng…”, Sở Bắc Tiệp vội vàng giằng ngón tay nàng ra, nhưng đã

quá muộn. Ngón tay trái đẹp đẽ đã phải chịu oan uổng, bị chủ nhân cắn cho
mấy vết răng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.