CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 425

Túy Cúc ý tứ nhìn về phía Sính Đình, trả lời: “Cũng không có gì, chỉ

cần tĩnh dưỡng, bồi bổ cho tốt. Túy Cúc xin lui đi sắc thuốc.” Dứt lời, Túy
Cúc bước ra khỏi phòng, để Sính Đình có cơ hội một mình với Sở Bắc
Tiệp.

Sính Đình tựa đầu vào thành giường, ánh mắt nhìn theo mọi cử động

của Sở Bắc Tiệp. Thấy chàng lại gần, nàng nở nụ cười hân hoan hơn bình
thường, chủ động nắm vạt áo chàng, nói: “Vương gia ngồi xuống, Sính
Đình có chuyện quan trọng muốn nói với chàng.”

Sở Bắc Tiệp ngồi xuống, Sính Đình nhìn thanh bảo kiếm chàng cầm

trên tay, ngạc nhiên: “Vương gia định luyện võ à? Sao lại cầm theo bảo
kiếm thế này?”.

“Bản vương phải quay về thành đô.” Sở Bắc Tiệp lặng lẽ ngắm nữ nhi

xinh đẹp nhất của lòng mình, rồi giao thanh bảo kiếm cho Sính Đình,
“Nàng có nhận ra thanh bảo kiếm này không? Bản vương luôn mang theo
hai thanh kiếm bên mình, bảo kiếm Ly hồn đã giao cho Hà Hiệp làm tín vật
năm năm không xâm phạm Quy Lạc, bảo kiếm Thần uy này là một đôi với
Ly hồn.”

Sính Đình nghe Sở Bắc Tiệp sắp rời đi, nét hân hoan trên khuôn mặt

hoàn toàn biến mất. Nàng nhận lấy thanh bảo kiếm nặng trịch, cúi đầu nhìn
hoa văn tinh xảo nơi thân kiếm, im lặng không đáp.

Sở Bắc Tiệp lại nói: “Ở đây vắng vẻ, ta để lại Mạc Nhiên cùng các cận

vệ bảo vệ nàng. Nhỡ chăng… nhỡ chăng xảy ra chuyện gì ta không lường
được, nàng hãy sai người lập tức mang thanh bảo kiếm này đến doanh trại
Long Hổ cách đây hai mươi dặm về phía nam, cầu cứu sự giúp đỡ của Đại
tướng quân Thần Mâu. Thần Mâu sẽ nhận ra kiếm của ta.”

Dặn dò xong, thấy Sính Đình vẫn im lặng, Sở Bắc Tiệp đưa bàn tay

thô ráp lên vén những sợi tóc trên trán nàng: “Sao lại im lặng thế?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.