CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 426

Sính Đình đặt Thần uy bảo kiếm xuống đầu giường, rồi chậm rãi tựa

vào ngực Sở Bắc Tiệp, như muốn tiếp thêm sức mạnh, hồi lâu mới hạ
giọng: “Vương gia đi đánh trận sao? Kẻ nào cả gan lại dám xâm phạm
Đông Lâm?”. Cảm giác cả người Sở Bắc Tiệp cứng đờ, Sính Đình giơ ngón
tay trắng muốt ra, khẽ khàng đưa lên miệng chàng, ngẩng đầu nói: “Vương
gia không cần giải thích với Sính Đình. Ngoài Vương gia, hiện giờ Sính
Đình không muốn có bất cứ vướng bận nào.”

Thấy nàng đáng thương như vậy, Sở Bắc Tiệp càng ôm nàng chặt hơn,

trầm giọng hỏi: “Chẳng phải nàng có chuyện muốn nói với ta sao?”.

Sính Đình lặng lẽ nhìn chàng hồi lâu, hỏi: “Sính Đình một thân đón

sinh thần của mình, sinh thần của Vương gia, chúng ta có thể ở bên nhau
không?”.

Sở Bắc Tiệp sinh vào mùng Sáu tháng Giêng, chỉ còn mười lăm ngày

nữa. Nếu tức tốc phi ngựa quay về cho kịp, cùng lắm chàng chỉ ở lại vương
cung bốn ngày.

Trước mắt, vẫn chưa nắm được tình hình cụ thể ở biên cương, Sở Bắc

Tiệp không dám chắc trong bốn ngày đã có thể rời khỏi vương cung.

Không muốn hứa cho có lệ với Sính Đình, chàng chọn cách im lặng.

Sính Đình vẫn mặc kệ, nét cười ấm áp, ngẩng lên nói với Sở Bắc Tiệp:

“Vương gia là tướng tài thiên phú, từ đây đến vương cung, lộ trình cả đi và
về mất mười một ngày, thời gian bốn ngày đủ để Vương gia nhận binh
quyền từ tay Đại vương. Sính Đình không hề tham lam, chỉ mong trước khi
dẫn quân ra chiến trường, chàng trở về gặp mặt Sính Đình. Vào sinh thần
của Vương gia, Sính Đình sẽ nói với chàng một việc rất quan trọng.”

Sở Bắc Tiệp động lòng, hỏi: “Việc quan trọng gì? Không thể nói ngay

sao?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.