CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 457

Đông Lâm vương không đáp.

Chậm rãi đứng lên, biểu cảm giằng xé, Đại vương quay người, xoay

lưng về phía Vương hậu, trầm giọng: “Bạch Sính Đình có phải hung thủ
hay không thì liên quan gì đến việc này? Chúng ta vì không muốn binh sĩ
Đông Lâm đổ máu vô ích, nên mới mang Sính Đình ra trao đổi với Hà
Hiệp. Người của vương tộc Đông Lâm chỉ có quốc hận, đâu có thù nhà.”

Vương hậu kính cẩn nhìn bóng lưng phu quân, bờ vai rộng chỉ tồn tại

vì Đông Lâm, đủ để chống đỡ một phương trời.

“Thần thiếp hiểu rồi”, Vương hậu gật đầu, “Dù Bạch Sính Đình có vô

tội hay không, việc quan trọng nhất hiện giờ là đẩy lui đại quân đang uy
hiếp biên cương. Đội binh mã của đối phương tối mai sẽ đến biệt viện ẩn
cư. Trấn Bắc vương vẫn không nghi ngờ gì, lại phải bảo vệ thai nhi trong
bụng Lệ phi, chắc không bỏ về giữa chừng.”

Nghĩ đến việc phải giao dịch với Hà Hiệp, kẻ đã ra tay hãm hại hài nhi

của mình, lòng Vương hậu càng quặn đau. Đường đường là quốc mẫu, đâu
phải việc thường dân có thể đảm đương?

“Đúng rồi, nói đến Lệ phi…”, Đông Lâm vương chau mày, “Tối qua

ngự y bẩm báo, Lệ phi nương nương bị kinh hãi, hài nhi có chút không ổn
định.”

Vương hậu thất kinh, vì muốn giữ chân Sở Bắc Tiệp mà Vương hậu

phải tạo nguy hiểm quanh Lệ phi, lại sai người dẫn đường chỉ lối, hướng Lệ
phi cầu cứu Sở Bắc Tiệp.

Lệ phi ngây thơ không hiểu điều ẩn chứa bên trong, mới thật tình cầu

cứu, làm động lòng nhân vật tinh anh như Sở Bắc Tiệp, khiến chàng trúng
kế. Nếu không tạo ra nguy hiểm ảnh hưởng đến huyết mạch của vương tộc
Đông Lâm, sao có thể giữ chân Sở Bắc Tiệp đang muốn quay về gặp Bạch
Sính Đình lưu lại trong cung?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.