CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 512

Túy Cúc lấy củi khô trong bếp, rồi gọi thêm Hồng Tường, chất thành

một đống trên mặt đất vừa lấp bằng, nhóm lửa. Một lúc sau, tiếng củi cháy
lách tách, lửa bốc thành ngọn, bùng lên trên nền tuyết trắng. Ánh lửa ấm áp
nhuộm đỏ ba khuôn mặt.

Sính Đình toát mồ hôi, tinh thần khá hơn chút ít, nàng dịu dàng nhìn

ánh lửa, bỗng lên tiếng: “Đằng nào cũng nhóm lửa rồi, không thể cứ đứng
thế này. Qua nhà bếp lấy thịt và muối ra đây, chúng ta nướng ăn”.

Đang vô cùng lo lắng về việc ngoài kia vẫn đang bị bao vây, cũng hiểu

rõ đạo lý tự tìm niềm vui trong đau khổ, Hồng Tường nhận lời ngay: “Nô tỳ
đi ngay”.

Một lúc sau, Hồng Tường khệ nệ bê cái giỏ rất nặng, đạp tuyết quay

lại.

“Sườn lợn, cánh gà, đùi vịt rửa sạch, hai con cá đã bỏ ruột và đầu.

Không biết cô nương thích nướng món gì, để nô tỳ đi bảo các đại nương
bên nhà bếp chuẩn bị. “Hồng Tường đặt giỏ xuống, trải chiếc khăn màu
xanh xuống nền tuyết, rồi đặt từng thứ ra. “Có cả muối và ngũ vị hương,
các đại nương còn nói, ăn đồ nướng sẽ bị khô, nhà bếp sắp hầm xong canh,
lát nữa sẽ mang sang cho chúng ta.”

Sính Đình vỗ tay reo lên: “Hồng Tường chu đáo đấy, nếu ta là tướng

quân, thế nào cũng phong ngươi là quan hậu cần”. Nàng ngồi trên ghế, vai
khoác thêm chiếc áo choàng dày. Sợ nàng lạnh, nên nhân lúc Hồng Tường
sang nhà bếp, Túy Cúc đã về phòng mang áo ra.

Nhìn Sính Đình cười rạng rỡ, Hồng Tường cũng thấy lòng nhẹ đi vài

phần, cười nói: “Không chỉ có thể. Các đại nương còn bảo, nướng thịt
không thể nướng bằng tay, phải có cái gì xâu lại, nên nô tỳ đã kịp mang
mấy cái que nhỏ sang đây”. Hồng Tường cúi xuống tìm, quả nhiên lôi ra
mấy cái que nhỏ sạch sẽ, một đầu quấn vải.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.