CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 513

Mọi thứ đều đầy đủ, ba người ngồi quanh đống lửa thưởng thức bữa

nướng ngày đông.

Họ tay cầm que xiên thịt hoặc cá, đặt trên đống lửa, nhìn ngọn lửa đỏ

từ từ nướng chín miếng thịt, cảm giác tươi ngon và thích thú, càng nướng
càng thấy ham.

“Cha nô tỳ là thợ săn, hồi nhỏ, nô tỳ hay theo cha lên núi, cũng được

nướng thịt kiểu này vài lần.” Rất có kinh nghiệm, Hồng Tường xoay xoay
cái que trong tay, thở dài: “Sau khi vào Trấn Bắc vương phủ, nô tỳ không
còn được thế này nữa”.

“Sao ngươi lại vào Trấn Bắc vương phủ? Vương gia mua ngươi à?”

Hồng Tường vội vã lắc đầu: “Trần Bắc vương phủ cần gì phải mua ai.

Không lo ăn mặc, ít bị chửi mắng, chủ nhân lại là Vương gia, bao người
xếp hàng chờ vào vương phủ mà không được. Nếu nô tỳ vẫn theo cha, hôm
nào săn bắt được còn có chút vào bụng, hôm nào không bắt được gì chỉ có
nước chịu đói, cuộc sống khổ sở hơn nhiều. Nô tỳ cũng được gọi là tốt số,
nên mới được vào đây, thỉnh thoảng còn có chút gì gửi về cho cha”.

Lần đầu nghe Hồng Tường kể chuyện này, Túy Cúc hỏi: “Đến chỗ hẻo

lánh thế này, ngươi không nhớ cha sao?”.

“Sao lại không? Nhưng mà, có nhớ cũng chẳng làm thế nào, cha ta

không có phúc, ta vào vương phủ được ba năm, cha ta đã ốm mà qua đời.
Khi rời khỏi thành đô, Vương gia quyết định cho tôi tớ hồi hương, thấy ta
đáng thương chẳng có nơi nào để đi, nên đã cho ta ở lại.”

Giờ Túy Cúc mới hiểu, sao biệt viện này rất ít thị nữ trung niên, mà đa

phần là các đại nương, xem ra họ đều là người già trong vương phủ, có đi
cũng chẳng biết phải đi đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.