Đường về nhà chưa bao giờ dài đến thế.
Ánh mắt Sở Bắc Tiệp nhìn thẳng về phía trước.
Ánh mắt xuyên qua thăm thẳm vạn tầng mây, Sính Đình liệu có an
toàn?
Không thấy dung nhan kiều diễm của Sính Đình, lọt vào tầm mắt Sở
Bắc Tiệp là lá cờ thấp thoáng đằng xa. Đội quân phía trước đang thúc ngựa
tiến tới. Sở Bắc Tiệp căng hết tầm mắt nhìn lá cờ tung bay trong gió, hiện
rõ chữ “Mâu” quen thuộc.
Lòng như trĩu nặng, chàng vung roi thúc tuấn mã đã mệt đến sùi bọt
mép, xông đến đội quân phía trước, ghìm cương, hét lớn: “Thần Mâu ở
đâu?”, giọng khản đặc đến khó nghe bởi lâu không uống nước.
Thấy Sở Bắc Tiệp, Thần Mâu vội vã xuất hiện, nhảy xuống ngựa,
hành lễ: “Vương gia, Thần Mâu có mặt!”.
“Ngươi quản lý doanh trại Long Hổ, sao dám tự ý rời bỏ vị trí?”
Thần Mâu đáp: “Mạt tướng nhận được điều lệnh của Đại vương, năm
ngày trước đến Lạc Minh bẩm báo với Phú Lang vương, giờ về thành đô
bái kiến Đại vương”.
“Doanh trại Long Hổ giờ do ai tiếp quản?”
“Phụng vương lệnh, do thuộc hạ của Phú Lang vương là Phong Mân
tạm thời tiếp quản.”
Phong Mân tướng quân đã nhận lệnh của Phú Lang vương tiếp quản
doanh trại. Dù có Thần uy bảo kiếm trong tay, nhưng với thân phận hiện
nay, Sính Đình không thể điều động được đại quân Long Hổ.
Đông Lâm vương đối phó với đệ đệ mình chẳng chút sơ hở.