Sở Bắc Tiệp tức giận đến đau lòng, trời đất như chao đảo.
Sính Đình không nơi cầu cứu, chỉ mình chàng là hy vọng duy nhất.
Với trí tuệ của Sính Đình và cái hẹn mồng Sáu, nhất định nàng sẽ cố
nghĩ cách để trì hoãn quân địch, cho đến lúc chàng trở về biệt viện.
Đợi ta, nàng hãy đợi ta!
Hai bàn tay rộp máu, nhưng Sở Bắc Tiệp không hề đau. Chàng nắm
chặt dây cương, ngồi thẳng trên lưng ngựa.
Theo Sở Bắc Tiệp chinh chiến trên sa trường nhiều năm, thấy bộ dạng
Vương gia lúc này, Thần Mâu biết chàng đã cưỡi ngựa nhiều canh giờ, hai
tay cung kính dâng lên túi nước của mình: “Vương gia uống ngụm nước.
Vương gia đang vội ra chiến trường sao? Khẩn cấp thế này, e là binh sĩ và
tuấn mã không chịu nổi”.
Sở Bắc Tiệp nhận lấy túi nước, ngửa cổ tu ừng ực hết sạch, rồi quay
lại nhìn ba ngàn quân tinh nhuệ đã theo mình suốt một ngày hai đêm.
Ra khỏi thành đô, suốt chặng đường họ chỉ biết vung roi, không hề
ngừng nghỉ, ai cũng sức cùng lực kiệt, bàn tay cầm dây cương rướm máu,
dọc đường đã có mấy chục binh sĩ không chịu được mà ngã lăn ra đất.
Cầm quân đã nhiều năm, chưa bao giờ chàng không biết thương xót
quân sĩ đến thế.
Lòng trĩu nặng, Sở Bắc Tiệp quay lại hỏi Thần Mâu: “Ngươi dẫn theo
bao nhiêu quân?”.
“Không nhiều, một ngàn bảy trăm người, đều là quân tinh nhuệ trong
tay mạt tướng.”