CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 531

lĩnh của thiếu gia, muốn bắt sống Sính Đình, bắt Sính Đình theo chúng ta,
là một việc vô cùng dễ dàng. Đến khi trở về, chúng ta sẽ từ từ khuyên giải
Sính Đình hồi tâm chuyển ý”.

Hà Hiệp không đáp, bóng hình trong nắng chiều lạnh lùng cứng rắn.

“Thiếu gia, hai người cùng lớn lên từ nhỏ, chẳng lẽ thiếu gia không hề

xót thương Sính Đình?”

Đông Chước nhìn chăm chăm vào Hà Hiệp, trong lòng trào dâng nỗi

đau không thể đè nén. Hắn bỗng quỳ sụp xuống, ngẩng đầu, nước mắt chợt
rơi, khẩn cầu: “Thiếu gia biết rõ Sở Bắc Tiệp không kịp trở về, hà tất còn
cố bóp nát trái tim Sính Đình?”.

Đôi mắt đen của Hà Hiệp bỗng trở nên âm trầm, giấu nỗi đau đang

giày vò, chỉ còn vẻ vô tình và quyết liệt.

“Ta không chỉ muốn bóp nát trái tim Sính Đình…” Đáy mắt in hằn hai

đốm lửa nơi biệt viện xa xa trong bóng tối, Hà Hiệp nghiến răng, “Ta còn
muốn Sính Đình nản lòng với Sở Bắc Tiệp”.

Màn đêm buông xuống, biệt viện càng tĩnh lặng.

Bãi nghĩa địa nơi ngoại thành cũng không tĩnh lặng đến thế. Hoa tuyết

bay trong không trung, chẳng một tiếng động. Cảm giác trước mắt chỉ là hư
ảo, Sính Đình đưa tay khẽ chạm, mộng cảnh lập tức vỡ tan, hiện thực trống
rỗng vô cùng.

Nàng nhìn chăm chăm về hướng đông.

Thời gian vô tình rơi qua các kẽ tay.

Nàng cứ nhìn chằm chằm như thế hồi lâu không chớp mắt, dường như

từ khi sinh ra, chưa bao giờ có chuyện gì trọng đại như vậy đến với nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.