CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 542

Túy Cúc thương xót vuốt tóc nàng. Sính Đình giật mình, ngẩng đầu

lên, khuôn mặt đẫm nước mắt, cầu khẩn: “Túy Cúc, đừng ép ta. Ta xin
người, đừng ép ta!”.

Cảm giác như bị rắn cắn, Túy Cúc rụt vội tay về.

Đây có phải là Bạch Sính Đình phong lưu khoáng đạt?

Có phải Bạch Sính Đình sau mấy ngày không ăn không uống, vẫn nằm

nghiêng trên giường đọc sách, thoải mái hỏi: “Ngươi có ngửi thấy hương
thơm của tuyết ngoài kia không?”

Có phải Bạch Sính Đình gảy đàn trong tuyết, cất tiếng ca trong gió,

hào hứng hái nụ mai?

Không phải.

Nữ nhi phong lưu như tiên giáng trần đã không còn nữa.

Nàng đã bị hủy hoại trong tay Hà Hiệp, trong tay Đông Lâm vương,

trong tay Sở Bắc Tiệp, và trong chính tay Túy Cúc.

Giang sơn tanh mùi máu, không có chỗ cho một Bạch Sính Đình kiêu

ngạo, cố chấp.

Sính Đình ở ngay trước mắt mà như cách xa vạn dặm, chỉ cần Túy

Cúc khẽ giơ tay chạm vào, nàng sẽ hóa thành sương khói, tan biến vào hư
vô.

Bát thuốc do chính tay Túy Cúc sắc đang đổ loang trên mặt đất sao

giống vết máu đen thế.

Túy Cúc nhìn Sính Đình khóc nấc mà đứt từng khúc ruột. Nàng không

biết mình lại có thể tàn nhẫn đến nhường này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.