CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 554

Hà Hiệp im lặng nhìn người trước ngựa, không hỏi là tin gì, mà sa sầm

nét mặt, hừ một tiếng lạnh lùng: “Sao ngươi biết bản phò mã sẽ qua đất
này?”.

Hai hàng thị vệ đồng loạt rút kiếm, chĩa thẳng vào người lạ mặt. Chỉ

cần đáp sai một tiếng, những ánh kiếm kia sẽ nhất tề lao xuống người hắn.

Không hề sợ sệt, Phi Chiếu Hành cười nói: “Tứ quốc đều có tai mắt

của mình, chẳng dám giấu tiểu Kính An vương, ngay cả chủ nhân của tiểu
tướng cũng không dám chắc tiểu Kính An vương có ngang qua đây vào giờ
này không. Chủ nhân chỉ sai tiểu tướng đến chờ thử chút vận may. Hơn
nữa, nếu tiểu Kính An vương không đi qua đây giờ này, thì tin tức tiểu
tướng muốn đưa đến hoàn toàn chẳng có giá trị với tiểu Kính An vương”.

Đôi mắt nhìn thấu lòng người dừng trên khuôn mặt Phi Chiếu Hành,

không tìm thấy một tia giả dối. Giọng chậm lại, Hà Hiệp hỏi: “Chủ nhân
ngươi là ai? Rốt cuộc có tin gì?”.

“Chủ nhân tiểu tướng là…”, Phi Chiếu Hành tiến lên phía trước một

bước, hạ giọng, “Vương hậu nương nương của Quy Lạc quốc”.

Sở Bắc Tiệp dẫn đầu đoàn kỵ binh, rầm rập tiến về phía tây.

Binh mã mệt mỏi nhưng không ai bị tụt lại

Đến lúc mặt trăng phải khiếp vía, lặng lẽ lẩn vào chốn không người,

mặt trời cũng chưa dám ló dạng.

Sắp đến bình minh, sắc trời càng tối.

“Đi!” Sở Bắc Tiệp vẫn phi như bay trong gió.

Tay chân chàng gần như đã tê cứng, chỉ có thanh kiếm trên hông vẫn

nóng rẫy, cháy bỏng khát vọng trả thù.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.