CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 577

Túy Cúc vội vàng vòng qua hành lang, đến bên Sính Đình: “Bạch cô

nương sao thế? Cô nương muốn ăn gì không?”.

Sính Đình lắc đầu, cảnh giác nhìn xung quanh, thấy không có ai, bèn

hạ giọng: “Đang đạp ta đây này”, khuôn mặt nhợt nhạt ánh lên nét cười dịu
dàng.

Sau bao ngày tuyệt vọng bi thương, đây là nụ cười đẹp nhất của Sính

Đình mà Túy Cúc từng thấy.

“Nhanh thế sao?”, Túy Cúc chau mày, “Chắc cô nương nhầm rồi, mới

được bao lâu chứ, tháng này thai chưa thể máy được đâu”.

“Ta không nhầm”, Sính Đình cắn môi, “Rõ ràng đang cử động mà”.

Biểu cảm tinh tế trong thoáng chốc khiến Túy Cúc nhớ về giai nhân thanh
tú từng vô cớ gây sự trong lòng Sở Bắc Tiệp.

Hồi ức không hẹn mà đến. Sau một đêm tuyệt vọng đó, đây là lần đầu

tiên ký ức trở lại không nhuốm màu đau khổ…

Biệt viện ẩn cư thoang thoảng hương mai. Hồng Tường cứ hay chạy tít

đi đâu. Thị vệ trông coi khắp nơi, hễ gặp nhau là họ thường chào hỏi mấy
câu. Mạc Nhiên lúc nào cũng lãnh đạm, nhưng bụng dạ rất tốt, còn tỉ mỉ dịu
dàng. Các đại nương bên nhà bếp mỗi lúc đưa cơm qua, lại thân thiết hàn
huyên đôi ba lời. Mỗi khi Bạch Sính Đình ăn được chút gì, bước chân trở
về bếp của họ cũng vui vẻ nhẹ nhàng hơn.

Hình bóng Sở Bắc Tiệp ở đâu, trái tim Bạch Sính Đình ở đó. Nàng gảy

đàn, chàng đứng lặng một bên, khi nàng ngẩng lên, ánh mắt hai người
chạm nhau, ngọt ngào đến mức không thể chia xa.

Sắc tuyết đẹp tựa trong tranh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.