CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 588

Vội vã tiến đến tiền sảnh, vòng qua hành lang gấp khúc bên đầm nhỏ,

bước chân bỗng khựng lại sau bức bình phong bằng đá, Hà Hiệp chăm chú
nhìn bóng dáng trong tiểu đình.

Trên bàn đá trong đình đặt chiếc đàn cổ, khói hương vương vất.

Sính Đình ngồi trước cây đàn, lặng lẽ xoa đầu đàn, như muốn lau sạch

vết bẩn nơi đó.

Thấy cảnh này, Hà Hiệp bỗng nhớ ra, đã rất lâu rồi mình chưa được

nghe tiếng đàn của Sính Đình.

Hà Hiệp luôn là người ngồi gần Sính Đình nhất, ngắm nhìn mười ngón

tay đẹp như tạc bằng ngọc đặt trên đàn cổ, nghe dây đàn run rẩy xướng lên
những âm thanh đẹp đẽ, vút bay lên trời, khiến mây lững lờ trôi cũng phải
dừng lại lắng tai.

Lâu lắm rồi không được nghe tiếng đàn quen thuộc, Hà Hiệp không

dám kinh động Sính Đình, lặng lẽ đứng sau bình phong, chờ tiếng đàn cất
lên. Tiếng đàn biết an ủi trái tim mệt mỏi của hắn, dẫn hắn về quê hương
phương xa.

Hình như không có tâm tư chơi đàn, Sính Đình chỉ cúi đầu, khẽ xoa

cây đàn, ánh mắt thẫn thờ dừng trên những dây đàn thanh mảnh.

Hương vẫn đang cháy, đốm đỏ dần thấp xuống, cố sáng hồi cuối, rồi

tắt lịm.

“Sao không đàn?”, Hà Hiệp bước ra sau bình phong, giẫm lên con

đường rải đá xanh quanh co dưới tuyết, dừng trước đình.

Như không nghe thấy gì, Sính Đình vẫn thẫn thờ ngồi nhìn cây đàn.

“Đàn nay do ta sai người mua từ Quy Lạc về, muội thích không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.