CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 594

thử, ánh mắt sáng lên: “Vị còn ngon hơn trước kia, thiếu gia đã cho thêm
thứ gì?”.

Hà Hiệp liếc nhìn Diệu Thiên, rồi trả lời cho có: “Cũng không có gì,

chỉ là dùng loại mật ong tươi của mùa đông. Trên vùng núi tuyết gần thành
đô Vân Thường có loại ong mật không sợ lạnh”.

Món điểm tâm hương vị quê hương ngon một cách lạ kỳ, Sính Đình

nếm thử một chút, bỗng thấy thèm ăn, mấy món điểm tâm trong đĩa chỉ to
bằng đầu ngón tay, nhìn thì đẹp nhưng thật chẳng thấm tháp vào đâu. Sính
Đình nhã nhặn ăn hết năm phần điểm tâm, ánh mắt nhìn sang đĩa điểm tâm
của Hà Hiệp.

“Chỉ đĩa của muội có vị cà rốt. Mấy đĩa này đều không phải. Sớm biết

muội thích ăn như thế, ta đã bảo nhà bếp làm thêm một phần dự trữ rồi.”
Ánh mắt Hà Hiệp lại nhìn về phía Diệu Thiên đang ngồi chính giữa, ân cần
hỏi: “Lần trước Công chúa nói thích món điểm tâm nhà bếp làm, nên hôm
nay ta chuẩn bị cho Công chúa mấy loại nhân đó. Công chúa có muốn nếm
thử nhân cà rốt không?”.

Diệu Thiên cười lãnh đạm: “Thiếp thích vị táo!”, rồi với tay lấy bình

rượu trên bàn.

Hà Hiệp muốn giúp Diệu Thiên, nhưng đã chậm một bước.

Sính Đình cầm bình rượu, chậm rãi rót đầy chén của Diệu Thiên công

chúa, nở nụ cười thân thiết, giọng dịu dàng: “Tuyết đã ngừng bay, trăng
cũng sắp lên. Hay chúng ta mở cửa sổ đại sảnh, để ánh trăng ùa vào, Công
chúa uống rượu, nghe Sính Đình gảy đàn, vừa giải sầu, lại tao nhã, được
không?”.

“Nghe đã thấy dễ chịu rồi.” Diệu Thiên gật đầu, sai người mở cửa sổ

đại sảnh. Trời đông ngày ngắn, từ tiểu đình trở vào đại sảnh chưa quá một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.