CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 60

Sở Bắc Tiệp bỗng nghe thấy tiếng đàn thánh thót bên tai, du dương

uyển chuyển, róc rách như nước chảy vọng ra từ trong rèm. Vẫn nguyên vẻ
hùng tâm tráng chí của khúc ban nãy, và thêm chút yêu kiều của tiểu thư
khuê các.

Còn chưa hết kinh ngạc, chàng đã nghe thấy giọng hát thánh thót hòa

theo tiếng đàn.

“Có loạn thế, mới có anh hùng; có anh hùng, mới có giai nhân. Hỗn

loạn làm sao, hỗn loạn làm sao…”

Giọng hát uyển chuyển mềm mượt, tựa như thanh âm của đất trời.

Tiếng hát bất ngờ khiến Sở Bắc Tiệp ưu tư, trong lòng càng run rẩy.

Chàng tuổi ngoài hai mươi, từ nhỏ đã học hết kinh thư binh pháp, tài

rộng chí lớn hơn người. Chàng đã gặp bao nhiêu mỹ nhân chốn vương
cung, mới gặp còn cảm thấy họ diễm lệ đáng yêu, nhưng gặp mãi, bỗng
thấy chán ghét cái phường oanh yến ấy. Từ đó, chàng không còn quan tâm
đến đám son phấn lụa là, mà hạ quyết tâm phải tìm cho được một tuyệt thế
giai nhân thực sự.

Người trong rèm kia có tài đàn nhất đẳng, cách nói chuyện không hề

tầm thường, lại có tiếng hát lay động lòng người. Tuy chưa từng gặp mặt,
nhưng bức phác họa thuộc hạ trình lên cũng đẹp đến mê lòng người.

Xem ra, người có thể theo chàng suốt cuộc đời chỉ có mình nàng.

Tiếng hát ngân nga như tiếng ngọc khắc vào tim người nghe, uyển

chuyển vô cùng.

Hòa với mấy chữ “hỗn loạn làm sao…” sau cùng, tiếng đàn đang cao

vút chuyển sang bằng rồi dần trầm xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.