CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 641

Thư đã viết cũng coi như có một kết thúc với Sở Bắc Tiệp.

Từ ngày đầu bước chân vào phủ phò mã, Sính Đình và Túy Cúc đã

tính đến việc chạy trốn, cũng nghĩ kỹ phải mang theo những gì. Chẳng mấy
chốc, Túy Cúc đã thu dọn xong hai tay nải.

Đợi hai người thu xếp ổn thỏa, Diệu Thiên dắt Sính Đình ra cổng và

gọi thị nữ đến dặn dò: “Chuẩn bị xe ngựa, ta phải trở về”. Túy Cúc cầm tay
nải theo sau.

Chặng đường ra khỏi hậu viện, những hộ vệ ở trung đình thấy Sính

Đình đi bên Diệu Thiên công chúa, ai cũng sững sờ. Hà Hiệp viễn chinh,
mang theo phần lớn tâm phúc ở vương phủ Kính An, đám người còn lại đa
phần là vệ sĩ trong vương cung Vân Thường được điều qua bảo vệ phủ phò
mã. Họ nhìn Diệu Thiên, biết đây là công chúa địa vị cao quý của quốc gia,
chặn lại không được, mà không chặn cũng chẳng xong. Vài kẻ bạo gan tiến
lên trước một bước, nhưng gặp ánh mắt uy nghiêm không thể mạo phạm
của Công chúa, họ sao dám mở lời?

Đám thị vệ trong phủ phò mã đờ đẫn nhìn Diệu Thiên dắt Sính Đình

rời khỏi. Hai người gần bước ra cổng lớn, một giọng nam sau lưng vọng
tới: “Công chúa xin dừng bước!”.

Đông Chước dẫn theo đội thị vệ từ trong vội vã chạy đến. Hành lễ với

Diệu Thiên công chúa xong, hắn đứng thẳng lưng, liếc qua Sính Đình, rồi
cung kính: “Chẳng hay Công chúa định đưa Sính Đình đi đâu?”.

“Cổng thành”.

“Sao lại ra cổng thành?”

Khuôn mặt Diệu Thiên chẳng hề biến sắc: “Sính Đình muốn ra ngoài

chơi, ta đã đồng ý”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.