CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 640

loại phấn thích hợp. Thật hứng thú, nhưng mà đến Vân Thường bao ngày
rồi, tiểu nữ vẫn chưa được bước chân ra khỏi cổng lớn”.

Lời Túy Cúc vừa nói ra, tựa như những hạt thủy tinh leng keng rơi

trong đĩa ngọc, sảng khoái dứt khoát, không lắp ba lắp bắp. Diệu Thiên bật
cười, khen: “Thật là một nha đầu lanh lợi”.

Sính Đình và Túy Cúc thầm thở phào trong lòng.

Diệu Thiện lại hỏi Sính Đình: “Vậy ngươi muốn thế nào?”.

Sính Đình nói khẽ: “Xin Công chúa hãy làm chủ việc này”.

Nhìn ngó đánh giá Sính Đình, khuôn mặt ung dung đoan trang của

Diệu Thiên thoáng tia do dự, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Nếu đã như
thế, không nên làm lỡ thời gian. Viết xong thư, ngươi hãy theo xe của ta, ta
sẽ đưa các ngươi đến cổng thành”.

Túy Cúc vội vàng đưa lên nghiên mực.

Sính Đình bước tới trước tấm lụa gấm trải trên bàn, nhấc bút chấm

mực, cánh tay đưa ngang không trung, bỗng dừng lại, vẻ mặt trống rỗng
buồn thương, hồi lâu vẫn chưa hạ bút.

Túy Cúc hiểu ra tâm sự của nàng, nín thở chờ đợi, cuối cùng lên tiếng:

“Cô nương?”.

Sính Đình buồn bã đáp một tiếng, rồi cắn môi hạ bút viết liền một

mạch, đến khi dừng lại bức thư đã hoàn tất.

Ngay ngắn để hai chữ “Sính Đình” đẹp mắt, nàng mới gác bút.

Túy Cúc thu dọn bút nghiên, Sính Đình cầm bức thư lên, cẩn thận thổi

khô, rồi gấp lại, bỏ vào phong thư, đóng ấn ký của mình, hai tay dâng lên
Diệu Thiên công chúa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.