CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 675

nhiễm bệnh lạ. Quý Thường Thanh gần như đã phải dùng đến tất cả lực
lượng bí mật của mình, bố trí bao cạm bẫy dọc con đường thông sang Bắc
Mạc, nhưng tất cả đều lần lượt bị hóa giải trong tình trạng chưa hề xảy ra
giao tranh trực tiếp với đối thủ.

Bạch Sính Đình và Túy Cúc suốt chặng đường chỉ vượt qua cửa ải,

không chém tướng, tựa như thần long thấy đầu mà chẳng thấy đuôi. Chỉ
trong bức thư gần nhất mới hay tin có người tìm thấy tung tích của họ. Cứ
ngỡ sắp bắt được đến nơi, vậy mà không biết họ dùng mê dược gì khiến cả
đám người tay chân rã rời, mắt trợn trừng nhìn hai người đi qua.

“Khen cho một Bạch Sính Đình.” Đọc xong bức thư của Quý Thường

Thanh, Diệu Thiên châm lửa, nhìn bức thư cháy thành tro, hạ giọng, “Đám
người đó có để lộ thân phận không?”.

“Bẩm Công chúa, Thừa tướng đã nghiêm khắc cảnh cáo từng người,

chỉ giả làm thổ phỉ, không được tiết lộ một từ nào trước mặt Bạch Sính
Đình.”

“Khó nói lắm”, Diệu Thiên thở dài buồn bã, “Có điều, dù biết thì cũng

thế nào? Nàng ta không bị tổn thương đến một sợi tóc, cũng chẳng có
chứng cứ rõ ràng, có nói ra cũng mấy ai tin? Bỏ đi, về nói với Thừa tướng,
không cần hao tâm tổn sức với Bạch Sính Đình nữa. Chúng ta thất bại hết
lần này đến lần khác, có thể thấy ông Trời không tán thành cách làm này.
Người cũng đã đi rồi, hà tất phải khổ sở bức ép làm gì?”.

Người truyền tin cung kính đáp: “Những lời Công chúa dặn dò, thần

đã ghi nhớ. Thần sẽ về bẩm báo đầy đủ với Thừa tướng”.

“Lui ra.”

Nhìn theo bóng sứ giả dần khuất ngoài tấm rèm, trong xe rộng rãi

vang lên tiếng thở dài u sầu của Diệu Thiên. Xe ngựa lấp lánh làm theo sở
thích của nàng, khiến không gian trở nên lung linh huyền diệu tựa cõi mộng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.