“Đắng thật mà”, Sính Đình cau mày, “Phương thuốc ta kê chưa bao
giờ đắng thế. Mấy hôm nay ta rất khỏe, không hề có cảm giác khó chịu
buồn nôn”.
“Không được, Túy Cúc mới là đại phu. Mê dược, độc dược cô nương
hơn, nhưng trị bệnh cứu người cô nương không thể bằng Túy Cúc. Giờ cô
nương không như trước, tuyệt đối không thể lơ là”, Túy Cúc trừng mắt.
Sính Đình che miệng cười thầm, gật đầu: “Vâng, Túy Cúc thần y”.
Phía trước là ngôi nhà của cặp phu thê già sống bằng nghề săn bắn.
Thấy hai cô nương đáng thương đến thuê trọ, họ đồng ý ngay, bèn nhường
một phòng nhỏ sạch sẽ cho khách qua đêm.
Giơ tay nải, dược liệu mua dọc đường đã gần hết, phương thuốc
dưỡng thai cho Sính Đình chỉ còn thiếu một vị, Túy Cúc lại dọn tay nải, ra
ngoài thỉnh giáo lão phu nhân: “Đại nương, trong núi gần đây có mạt thảo
không?”.
“Chỗ nào chẳng có, loại cỏ này mọc đầy trên núi, mùa đông cũng
không lụi đi. Cô nương đến chân núi phía trước, đào một lớp tuyết sẽ thấy
ngay, hái một lúc là được cả ôm to”, đại nương ngạc nhiên, “Cô nương cần
mạt thảo làm gì? Đó là loại cỏ dùng cho nữ nhân mới sinh mà?”.
“Vâng…”, Túy Cúc cười đáp, “Không có gì, tiểu nữ và tẩu tẩu đi thăm
ca ca. Tẩu tẩu có mang, tiểu nữ muốn hái một ít mang đến chỗ ca ca, chưa
biết chừng tới lúc đó tẩu cũng cần dùng”.
“Đúng đấy. Người nghèo không mua được thuốc tốt, dùng loại cỏ này
bồi bổ cũng hay lắm. Lão thấy còn tốt hơn cả nhân sâm ấy chứ.” Sống nơi
hẻo lánh tĩnh mịch đã quen, hiếm khi có người để chuyện trò dăm ba câu,
đại nương cứ cười mãi, những nếp nhăn thời gian hằn rõ trên mặt.
“Vậy tiểu nữ đi hái một chút đây.”