CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 702

vương lui binh? Đâu có chuyện dễ dàng như thế! Bản vương nói trước,
nàng có bị làm sao, bản vương thề sẽ lấy máu tươi nhuộm đỏ vương cung
Vân Thường”.

Diệu Thiên im lặng ngồi trong xe ngựa, hồi lâu mới thở dài buồn bã:

“Từ lâu đã nghe danh Trấn Bắc vương là bậc anh hùng có kiến thức sâu
rộng, Diệu Thiên muốn được thỉnh giáo Trấn Bắc vương vài câu”.

Định phất áo đi, nhưng nghĩ lại, việc này liên quan đến Sính Đình,

không thể sơ suất, Sở Bắc Tiệp lại ghìm ngựa: “Công chúa cứ hỏi”.

Diệu Thiên đáp: “Xin hỏi Vương gia, lần này dẫn binh đại chiến, có

phải chỉ vì mình Bạch Sính Đình?”.

“Đúng thế.”

“Vậy thì Đông Lâm vương sẽ không đồng ý.”

Sở Bắc Tiệp lạnh lùng: “Đây là chuyện nội bộ của Đông Lâm ta,

không liên quan đến Công chúa”.

“Chuyện giữa Vương gia và Bạch cô nương hình như cũng bị cuốn

vào hận nước thù nhà. Quốc nặng hay tình sâu? Liệu có phải từ bỏ hạnh
phúc cá nhân để phụng sự quốc gia? Đây vẫn luôn là vấn đề vô cùng tàn
nhẫn.”

“Công chúa muốn nói những chuyện này với bản vương sao?”

Diệu Thiên thở dài: “Luân lý đạo đức luôn bị đặt chung một chỗ,

nhưng thực ra chúng không hoàn toàn tương đồng. Đạo đức xuất phát từ
nội tâm, luân lý xuất phát từ đạo đức. Thế là từ đó con người bắt đầu mê
muội tin vào giáo điều đạo lý, để rồi không thể tự do nghe theo tiếng lòng
mình. Cái gọi là đại nghĩa quốc gia, xả thân vì đất nước, nếu không phải do
thực tâm tình nguyện, không xuất phát từ nội tâm mà chỉ là điều bị kìm kẹp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.