CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 708

Mấy người dáng như thương nhân dẫn theo đoàn xe chuẩn bị qua cửa

khẩu. Trời sắp bão, thương nhân đi đầu lo lắng nhìn sắc trời, rội vội vã lấy
trong người ra túi tiền nhét vào tay đội trưởng trạm canh giữ, giọng khẩn
cầu: “Quan gia, ngài nhìn sắc trời xem, lại sắp bão tuyết rồi, người còn
không chịu nổi thì gia súc sao chịu được? Mong quan gia giơ cao đánh khẽ,
giúp cho thương nhân chúng tôi. Tháng nào tôi cũng qua đây ba, bốn lần,
sao lại không có giấy xuất quan chứ? Chỉ là cửa khẩu này trước nay không
kiểm tra, giờ đột nhiên hỏi tới…”.

“Này, ngươi lại đang trách chúng ta đó hả?”, tên đội trưởng hừ một

tiếng, “Trước đây không kiểm tra vì quan trên không bảo chúng ta kiểm tra.
Giờ là lúc đánh trận… Đánh trận, ngươi hiểu chưa? Công văn dán ngay ở
kia, ngươi biết chữ thì tự ra mà đọc, trên đó viết rất rõ ràng, không có giấy
xuất quan, không được ra khỏi cửa khẩu”.

Trong bụi cây ven đường, hai nữ tử đang ngồi nghe trộm vội trao nhau

ánh mắt lo lắng.

“Nơi này cũng giống như cửa khẩu Hách Mông, phải xuất trình giấy

xuất quan mới được ra khỏi đây.” Vẻ mặt vô cùng lo lắng, Túy Cúc hỏi,
“Giờ phải làm thế nào? Mất công chúng ta chịu bao vất vả từ cửa khẩu
Hách Mông tới Tiêu Dương”.

Đôi mắt đen của Sính Đình nhìn chằm chằm về phía cánh cổng Tiêu

Dương giờ chỉ hé ra một lối đi hẹp: “Xem ra tất cả cửa khẩu từ Vân
Thường thông sang Bắc Mạc đều được nghiêm lệnh, buộc phải kiểm chứng
người đi qua”.

Đáng lẽ họ phải nghĩ ra, thời kỳ chiến loạn, cửa khẩu tất phải kiểm

soát gắt gao.

Với hiện trạng của Vân Thường, đang lúc khai chiến với Đông Lâm,

Vân Thường không thể lơ là Bắc Mạc sẽ thừa cơ giậu đổ bìm leo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.