CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 709

“Làm thế nào bây giờ?”

“Không có cách nào khác.” Sính Đình ngẩng lên, nhìn về phía sơn

mạch Tùng Sâm cao đến tận mây xanh.

Núi non trùng điệp chia cắt biên giới hai nước Vân Thường và Bắc

Mạc. Những vùng núi thấp đều có các cửa khẩu. Mùa đông, vùng núi cao
rét buốt, dã thú đói khát, chỉ kẻ điên mới có ý đồ qua biên giới theo đường
đó.

“Cô nương?”, Túy Cúc lo lắng nhìn Sính Đình.

Sính Đình mỉm cười, ung dung: “Nếu không thể qua cửa khẩu, chúng

ta đành phải đi qua rừng dày núi cao của dãy Tùng Sâm”.

“Mạo hiểm như thế…”, Túy Cúc nói, “Chi bằng chúng ta cứ lưu lại

biên cương một thời gian, đợi…”. Ánh mắt dừng nơi bụng Sính Đình, Túy
Cúc ngừng lại.

Sính Đình lắc đầu: “Cửa khẩu sẽ ngày càng thắt chặt hơn. Giờ Diệu

Thiên công chúa chắc cũng ra đến tiền tuyến rồi, Hà Hiệp sẽ nhanh chóng
đoán ra hướng chạy của chúng ta. Ta biết Hà Hiệp lợi hại cỡ nào, đến khi
Hà Hiệp từ chiến trường trở về, tập trung ra tay truy đuổi, chúng ta sẽ
chẳng còn cơ hội rời khỏi Vân Thường”.

Nhìn sơn mạch Tùng Sâm âm u dưới màn mây đen, Túy Cúc bỗng

thấy lạnh sống lưng.

Nhưng, Túy Cúc nhanh chóng trấn tĩnh: “Trước khi lên núi, chúng ta

phải hái sẵn thảo dược, mạt thảo dưỡng thai chỉ mọc ở chân núi”.

Khi Sính Đình dự định vượt qua sơn mạch Tùng Sâm, trận quyết chiến

giữa Vân Thường và Đông Lâm đã được hóa giải bởi bức thư Diệu Thiên
công chúa đưa tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.