CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 783

Hà Hiệp bước nhanh, không hề dừng lại, Đông Chước phải vội vã

đuổi theo.

Chỉ đến khi vào hậu viện, vòng hai, ba ngã rẽ, trước mặt là phòng của

Sính Đình, Hà Hiệp mới dừng bước, ngẩn người đứng bên ngoài.

Đông Chước nhìn Hà Hiệp không rời mắt khỏi phòng Sính Đình, ngây

người như bức tượng gỗ. Tình cảnh này thật khiến người ta cảm thấy thê
lương.

Ban đầu cứ ngỡ Hà Hiệp vô tình, nên lúc Diệu Thiên làm khó, Đông

Chước cũng mắt nhắm mắt mở mà thả Sính Đình đi. Nay nhìn Hà Hiệp như
vậy, hắn lại thấy thiếu gia mình thật đáng thương.

Lo lắng xen lẫn buồn bã, Đông Chước không ngăn được bước đến bên

cạnh, khẽ gọi: “Thiếu gia…”.

Hà Hiệp sực tỉnh, lơ đãng quay lại nhìn Đông Chước, rồi chậm rãi

bước lên trước, đẩy cửa.

Kẹt…

Cánh cửa chuyển động, phát ra tiếng kêu thật khẽ. Bài trí trong căn

phòng dần lọt vào tầm mắt hai người.

Chậu cảnh trên bệ cửa sổ đã héo khô, trên giường thu dọn rất gọn

gàng, dây tua hai bên rũ xuống. Dưới gầm giường đặt đôi giày thêu hoa.

Nơi bàn trang điểm vẫn chiếc gương đồng, bên cạnh là hộp trang sức

mạ vàng mà Hà Hiệp đã đặt làm cho Sính Đình.

Đàn vẫn yên lặng nằm đó, phủ lớp bụi mờ mờ.

Hà Hiệp tiến vào phòng, bước chân rất khẽ, như sợ làm kinh động đến

điều gì, rồi ngồi xuống chiếc ghế lạnh lẽo, đặt bảo kiếm lên bàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.