CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 784

Hà Hiệp đã từng múa thanh bảo kiếm này.

Ngay tại phủ phò mã này.

Kiếm dịu dàng ra khỏi vỏ, như giao long gặp nước, mặc sức vẫy vùng,

lại như thân mây cuốn quanh cành cây, biến ảo khôn lường.

Sính Đình cũng ở đó, ngồi dựa người vào trụ đình. Họ lặng lẽ nhìn

nhau.

Ánh mắt Sính Đình như khói, như nước, ngón tay linh hoạt dệt nên

khúc Cửu thiên.Khoảnh khắc tiếng đàn vang lên, suýt chút nữa Hà Hiệp
tưởng rằng, tất cả vẫn chưa hề đổi thay.

Suýt chút nữa Hà Hiệp tưởng rằng, những năm tháng kiêu ngạo,

phong hoa tuyết nguyệt chưa từng mất đi.

Hà Hiệp đã sai.

Lúc này, trong sâu thẳm ánh mắt Hà Hiệp như đang ngưng tụ những

tia lạnh lẽo. Hà Hiệp đã sai, năm tháng kiêu ngạo xưa giờ đã chẳng còn
nữa, phong hoa tuyết nguyệt cũng không còn tồn tại.

Mưu lược và võ công đấu không lại quyền thế hiển hách.

Chỉ cần một vương lệnh của Diệu Thiên cũng đủ phá nát mộng cảnh

đẹp đến hư ảo mà Hà Hiệp đã bao năm hao tâm tổn sức, cố gắng lưu giữ
lại.

Diệu Thiên, thê tử của Hà Hiệp, chủ nhân của Vân Thường.

Đối diện với căn phòng vắng bóng Sính Đình, với phủ phò mã không

còn hơi ấm, Hà Hiệp sực tỉnh trước sự thực phũ phàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.